Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 11: Bi Thuong

Chuong 11: Bi ThuongChuong 11: Bi Thuong
Trên đường đi về, chỉ có để lại hai cảnh sát ở lại canh giữ Bả Cước Nam cộng thêm Quý Hành Tung và người bị hại là Chương Dạng.
Đường trong núi đều dựa vào con người ta đi mà tạo thành, mà vùng này dân cư thưa thớt nên đường cũng không được rõ ràng cho lắm.
Vốn dĩ Chương Dạng đi giày cao gót, gót chân cũng đã bị cọ tới rách da, đi một bước đau y như thể đạp lên mũi dao vậy, đau tới mức trong ánh mắt cô cũng nổi lên lớp sương mù mờ mit.
Cô không muốn phiền toái người khác, càng không nghĩ dưới tình huống như vậy lộ ra mặt yếu đuối của mình ra trước mặt người khác nên cúi đầu chịu đựng đau đớn rời đi.
Đáng tiếc cậy mạnh như thế nào cô vẫn là đứa yếu đuối vô cùng sợ đau, mới vừa đi được mấy bước Chương Dạng không chú ý tới dưới chân có cục đá bị vùi hẳn một nửa dưới lòng đất nên nhấc một chân dẫm lên, mắt cá chân của cô lệch một cái, gót chân bị hung hăng cọ sát, cả người lệch vê một bên chuẩn bị ngã vào bụi cỏ cây trong rừng, cô kinh hoảng hô lên tiếng. Tuy nói hai bên vệ đường của con đường nhỏ này không phải vách đá hay bờ vực nhưng tuyệt đối không thể xem như đất bằng gì đó. Mắt thấy Chương Dạng chuẩn bị lăn xuống theo sườn núi, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Quý Hành Tung đi ở phía trước mặt cô nghe thấy động tĩnh nên phản ứng rất nhanh, bước qua vội vã duỗi tay giữ chặt Chương Dạng kéo vào trong lòng ngực chính mình.
Bàn tay của anh rất lớn, khi trong tình huống gấp gáp nên Quý Hành Tung duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của Chương Dạng, anh hơi sửng sốt.
Không cố nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì vòng eo mà hiện giờ anh đang ôm lấy quá nhỏ, chỉ một bàn tay anh đã bao trùm hơn phân nửa vòng eo. Vòng eo liễu vừa mềm vừa mảnh mai kia dường như chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể dùng bàn tay mình bẻ gãy nó.
Trên người cô gái trẻ mang theo một mùi u hương, dưới sự tiếp xúc gần gũi tiến vào trong từng đợt hô hấp của anh.
Sau khi Quý Hành Tung kéo Chương Dạng lên thì lập tức buông cánh tay mới vòng bên hông Chương Dạng ra, ánh mắt của anh không hề cố dừng lại ở trên người Chương Dạng: "Cẩn thận một chút đi."
Chương Dạng lao vào một lông ngực cứng rắn lại xa lạ, trán cô vừa mới đụng vào ngực của Quý Hành Tung còn có hơi đau đớn.
Nhưng mà so với bị ngã xuống sườn dốc núi thì chút đau đớn trước mắt này thật sự không tính là cái gì hết.
Khi bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Quý Hành Tung, Chương Dạng mím môi: "Cảm ơn.”
Cô không có nói chân của mình đau, cảm thấy bản thân mình vẫn còn có thể đi được, không cần làm chậm trễ thời gian của người khác.
Mà khi cô nâng chân bước về phía trước, chỗ mắt cá chân truyền tới một trận đau nhức, nháy mắt gương mặt của Chương Dạng vô cùng khó coi.
Tuy cô nhịn xuống không có kêu ra tiếng rồi nhưng cả người đình trệ lại trong chớp mắt vẫn bị Quý Hành Tung bắt giữ được.
Quý Hành Tung dừng lại nhìn cô: "Cô bị thương?”
Chương Dạng không nghĩ tới anh lại chú ý mình, cô đành phải ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười: "Không có việc gì."
Nhưng Quý Hành Tung trực tiếp lôi kéo cô đi tới tảng đá ở một bên: "Có phải bị treo chân hay không? Tôi xem nào."
Khi anh nói chuyện mang theo một loại khí tràng không dung người khác cãi lại.
Chương Dạng có chút rối rắm nhưng mà cô mặc chiếc sườn xám, chỗ mắt cá chân sưng đỏ thấy vô cùng rõ ràng, đặc biệt là làn da cô vô cùng trắng, trên người có bất kì vết thương hay ấn ký gì sẽ vô cùng rõ ràng, nên thoạt nhìn cũng rất ghê người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận