Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 340: Quyen RU

Chuong 340: Quyen RUChuong 340: Quyen RU
Chương Dạng lại liếc trộm Quý Hành Tung một cái, trong mắt anh nén ý cười, ra vẻ "Nhìn thấu nhưng không nói ra".
Chương Dạng duỗi tay nhéo lòng bàn tay Quý Hành Tung một cái, nghe người lớn nói chuyện phiếm ở bên cạnh, cô có chút không thành thật mà moi moi lòng bàn tay Quý Hành Tung, động tác rất chậm chạp.
Hơn phân nửa lực chú ý của Quý Hành Tung vốn đã đặt trên người cô, lúc này cảm nhận được Chương Dạng không thành thật, dứt khoát nắm lấy tay Chương Dạng, thấp giọng hỏi: "Lại làm sao thế?"
Trong lòng Chương Dạng không phục, chẳng qua là vì anh vừa bao che cho cô nên cô mới định thân cận anh một chút, làm sao ở trong mắt Quý Hành Tung lại giống như cô có mục đích riêng thế hả?
Chương Dạng hừ hừ nói: "Không có gì, chẳng qua là thấy anh biểu hiện tốt, đêm nay sẽ khen thưởng cho anh. Nhưng..." Cô dừng một chút, sóng mắt lưu chuyển, nhìn qua giống như một con hồ ly nhỏ gian xảo, khiến anh biết rõ có nguy hiểm, nhưng rồi lại không nhịn được mà bị cô quyến rũ. Quý Hành Tung lúc này chính là bị dáng vẻ ấy của cô quyến rũ, trái tim không nhịn được mà lỡ một nhịp, chủ động hỏi: "Nhưng sao?"
"Nhưng mà biểu hiện vừa rồi của anh không được tốt cho lắm.' Chương Dạng dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, kiêu ngạo mở miệng: "Cho nên, hiện tại đã không có khen thưởng!"
Quý Hành Tung cảm thấy phần thưởng này quá mơ hồ, anh dở khóc dở cười, muốn chính mình chết, cũng phải làm một con quỷ hiểu rõ lý do mình bị xử chết: "Vậy xin hỏi giáo sư Chương, biểu hiện nào vừa rồi của tôi khiến ngài không hài lòng? Ngài nói ra, tôi sửa." Quý Hành Tung ở trước Chương Dạng, từ trước đến nay luôn dứt khoát lưu loát nhận sai, dù không biết mình sai ở đâu, thừa nhận mình sai là được.
Hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau, không hề có ý thức được giờ phút này người lớn hai nhà ngồi trên sô pha bên kia đang hài lòng nhìn bộ dáng thủ thỉ nói chuyện của bọn họ.
Bộ dáng chột dạ khi vừa vào cửa của Chương Dạng hiện tại đã không biết chạy tới chỗ nào, cô mở miệng nói: "Vừa rồi, anh có phải đã nghi ngờ em không?" Quý Hành Tung không hiểu ra sao, hơi nhướng mày, tỏ vẻ chính mình không hiểu.
"Anh hỏi em là lại làm cái gì, có phải hay không cảm thấy em đã làm chuyện xấu gì đó?" Chương Dạng hỏi.
Đây là cô cố tình tìm việc đúng không, nhưng lúc cô nói ra còn tỏ vẻ vô cùng đúng lý hợp tình, giống như toàn thế giới chỉ có một mình cô có đạo lý nhất.
Quý Hành Tung im lặng, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên cảm khái giữa hai người quá ăn ý, hay vẫn là cảm thấy Chương Dạng quá hiểu anh nữa. Vừa rồi, anh thật sự có suy nghĩ như vậy, cảm thấy Chương Dạng gãi lòng bàn tay của mình là có ý đồ xấu, nhưng hiện tại bị Chương Dạng vạch trần, anh bị hỏi mà nói không nên lời.
Chương Dạng thấy vậy, làm sao mà không hiểu rõ nữa? Cô tiến đến bên tai Quý Hành Tung, tỏ ra giống như đáng tiếc nói: "Xem ra, buổi tối hôm nay khen thưởng của anh đã không có!"
Đến nỗi khen thưởng là cái gì, Chương Dạng biết, cho dù bây giở chính mình không nói, nhưng Quý Hành Tung khẳng định cũng có thể nghĩ đến.
Lúc trước khi kết hôn, cô có rất nhiều bạn bé ở nước ngoài tỏ vẻ không thể tới tham gia hôn lễ của cô, nhưng có gửi quà đến đây. Trong đó, liên có vài bộ quần áo tình thú đang ưa chuộng ở nước ngoài.
Khi Chương Dạng mở hộp ra thấy bộ quần áo kia, cô lập tức thu lại. Nhưng Chương Dạng quên mất, vào ngày ăn tết ở trong nước, từng nhà đều thói quen dọn dẹp toàn bộ nhà cửa. Đến nỗi căn nhà tứ hợp viện nho nhỏ của bọn họ, loại chuyện này đương nhiên là bị Quý Hành Tung một mình nhận thầu. Mà bộ quần áo con thỏ hư hỏng bị Chương Dạng giấu đi, tất nhiên cũng bị Quý Hành Tung nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận