Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 289: Vừa Lòng Cực Kỳ

Chương 289: Vừa Lòng Cực KỳChương 289: Vừa Lòng Cực Kỳ
Bàn tay to trên eo cô khế nhúc nhích, sau đó đáp lên lưng Chương Dạng, vỗ nhẹ.
"Có anh ở đây, không cần sợ." Quý Hành Tung lúc này cũng không có nói nặng lời với Chương Dạng, anh chỉ là tận lực xoa dịu tâm tình của cô. Anh thừa nhận mình rất sợ nước mắt của Chương Dạng.
Chỉ là hiện tại hai người đều biết không phải lúc nói chuyện, Chương Dạng cũng không có bị Quý Hành Tung ôm quá lâu, cô cũng chủ động rời khỏi lòng ngực Quý Hành Tung.
"Anh đang tính đi đâu vậy?” Chương Dạng hỏi.
Quý Hành Tung chỉ vào con đường cô vừa mới đi tới: “Anh đi tìm tụi em, nhân tiện nói cho em yên tâm về việc vật tư rất nhanh sẽ được đưa tới đây, mọi việc gần được giải quyết xong rồi."
Chương Dạng: "Đi thôi, em đi cùng anh."
Quý Hành Tung vừa đi vừa hỏi Chương Dạng có quen biết đồng chí cán bộ nào tối qua mang mọi người rời đi không, anh đang cần tìm người kia bàn bạc một số chuyện.
Khi Chương Dạng nghe được lời này, quỷ cô im lặng một chút.
"Cán bộ đồng chí tối qua mang theo mọi người rời đi sao?” Chương Dạng nhướng mày.
Quý Hành Tung gật đầu, lúc đó anh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng tiếng ồn bên tai quá lớn, anh không thể nghe rõ. Nhưng anh nhận thấy rằng sau giọng nói đó, đám đông đã rời khỏi vị trí ban đầu của họ. Bằng không, liền phương hướng lan đám cháy tối hôm qua, chậm thêm một lúc nữa, hoặc là tại chỗ mọi người nghỉ ngơi thời điểm, nhất định lại có một đợt hỗn loạn.
"Cũng may có cô ta. Quý Hành Tung bổ sung.
Chương Dạng càng nghe càng cảm thấy người mà Quý Hành Tung đang nói đến nghe quen tai, cuối cùng không nhịn được bật cười ra tiếng.
Quý Hành Tung: "?"
"Vậy anh có khen thưởng gì không?" Chương Dạng hỏi.
Quý Hành Tung có chút mờ mịt: "Khen thưởng gì cơ?"
"Không phải anh nói bởi vì đối phương mang theo mọi người rời đi, cho nên hậu quả mới không nghiêm trọng? Các ngươi nhờ người khác giúp đỡ, không nên có khen thưởng gì sao?" Chương Dạng cười tủm tỉm hỏi.
Mặc dù hình ảnh của cô bây giờ khác xa so với khi cô đi làm ở tòa soạn báo, nhưng ánh sáng rực rỡ trong mắt Chương Dạng vẫn chưa bao giờ thay đổi, điều này khiến trái tim Quý Hành Tung co giật từng hồi.
Ngay khi Chương Dạng nghiêng đầu nhìn anh, Quý Hành Tung đột nhiên hiểu ra một chuyện. Trong lòng anh vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy đây là việc Chương Dạng có thể làm được.
Người vợ bé nhỏ của anh trông mỏng manh, nhưng cô ấy là một cô gái rất dũng cảm, mạnh mẽ và thông miinh.
Quý Hành Tung trực tiếp đưa tay về phía Chương Dạng.
Trong sự kinh ngạc của đối phương, anh nâng đối phương lên bằng một tay.
Không chỉ như thế, anh còn ôm cô như ôm một đứa trẻ, ôm cô gái mỏng manh trong lòng xoay vài vòng.
Chương Dạng ban đầu có chút kinh hách, sau đó chủ động đưa tay ôm lấy cổ Quý Hành Tung, cười ha ha ra tiếng.
"Giáo sư Chương, khen thưởng này có được không?" Quý Hành Tung đặt Chương Dạng xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn cô hỏi.
Chuyện tới bây giờ, Chương Dạng nơi nào lại không đoán được Quý Hành Tung đều đã biết, nụ cười trên mặt cô cũng chưa từng biến mất.
Đương nhiên, là vừa lòng cực kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận