Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 205: Dau Khong

Chuong 205: Dau KhongChuong 205: Dau Khong
Chương Dạng nghe xong hai tai đỏ lên, đáy lòng lại có chút không tự chủ được mà cảm thấy tự hào.
Giống như sau khi cô ở bên nhau với Quý Hành Tung, cô thật sự chưa bao giờ phải làm việc nhà, trong nhà có việc gì đều bị người đàn ông đang ở trong sân kia dốc hết sức nhận thầu lấy.
Khi Chương Dạng và Quý Hành Tung tới đây có đem nguyên liệu nấu ăn tới, cơm trưa cũng là do Quý Hành Tung tự tay làm ngay trong căn bếp của nơi này, hai người ở cùng với bà cụ cả ngày trời.
Chờ tới lúc chạng vạng Quý Hành Tung mới dẫn theo Chương Dạng rời đi.
Trên đường vê Chương Dạng nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe, nghĩ tới cả ngày Quý Hành Tung đều ở trong sân nhà gia đình làm nông để bận việc, ánh sáng trong mắt cô không khỏi trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Chương Dạng cũng chỉ là nhìn Quý Hành Tung như vậy mà thôi, cũng không nói lời nào, ánh mắt kia rộng thoáng lại mang theo độ ấm nóng bỏng nên Quý Hành Tung sao có thể không cảm giác được gì?
Khi dừng xe lại ở ngã tư đường, Quý Hành Tung quay đầu lại nhìn người ở bên cạnh: "Nhìn anh làm cái gì?"
Chương Dạng không cảm thấy thẹn thùng một chút nào cả, thẳng tắp đón nhận lấy ánh mắt anh: "Do anh đẹp quá đó!"
Đúng lý hợp tình thế này.
Trên mặt Quý Hành Tung không nhìn ra bất cứ chút biến hóa nào cả, nhưng cặp tay đang nắm lấy tay lái kia, giờ phút này đã không tự giác mà xiết chặt lại.
Chương Dạng lại như không biết gì, cô nhìn Quý Hành Tung, trong đầu hồi tưởng lại hôm nay khi mình và bà cụ Lôi ngồi cùng với nhau, ngay khúc đối phương khen Quý Hành Tung, trong lòng cô thật sự cực kì vui mừng.
Chương Dạng không phải là con người vụng vê, nhưng khi lòng cô thật sự sinh ra sự vui sướng, cô bỗng nhiên ý thức được một việc.
Nếu như là trước đây có người nào khen Quý Hành Tung thì liên quan quái gì tới cô đâu?
Trước kia khi chưa kết hôn với Quý Hành Tung, cô cũng không phải chưa từng nghe qua những người xung quanh khen Quý Hành Tung nhưng mà khi đó trong lòng cô không hề có bất cứ gợn sóng nào cả.
Một người mà mình không thích, một người mình chưa bao giờ để ở trong lòng, cho dù là có hàng ngàn hàng vạn người khen thì dưới con mắt cô cũng chỉ là như thế thôi, cũng chỉ là chuyện chẳng có chút liên quan nào tới mình cả.
Mà thời điểm khi có người nào đó khen người mình thích, loại cảm giác này sẽ thay đổi.
Có chung vinh dự.
Quý Hành Tung không có nói lời nào, cũng không gây trở ngại ý muốn nói chuyện của Chương Dạng.
"Hôm nay ở trong nhà bà cụ Lôi anh có mệt mỏi không?" Lời nói và ngữ khí của Chương Dạng vô cùng khẳng định, trước khi Lôi tử chết, còn phải thường xuyên về nhà, không chỉ là vì chăm sóc cho mẹ mà đồng thời anh ta cũng cần thường xuyên phải về nhà để bổ củi. Hiện giờ nông thôn còn chưa có những thứ hiện đại như là khí thiên nhiên hay là bình gas, từng nhà còn vẫn dùng bệ bếp nhóm lửa ở phía dưới, còn phải tiết kiệm tiền.
Lôi Tử đã ra đi được một đoạn thời gian rồi, lúc trước là có không ít người tới an ủi bà cụ nhưng đa số là xách theo quà cáp, ngồi một lát rồi rời đi. Thế cho nên hôm nay Chương Dạng và Quý Hành Tung di tới trong nhà thăm bà cụ, bên cái bệ bếp kia chẳng còn một cây củi gỗ nào cả, trên mặt đất chỉ rơi rụng chút cành khô lá rụng linh tỉnh.
Sau khi Quý Hành Tung nhận ra, cơ hồ tiêu tốn hơn phân nửa thời gian ở trong sân để bổ củi.
Giữa trưa lúc ăn cơm với nhau Chương Dạng có phát hiện Quý Hành Tung xoa xoa đầu vai, nghĩ tới anh không ngừng lặp đi lặp lại một động tác nên Quý Hành Tung cũng có chút không được thoải mái cho lắm.
Hiện giờ khi Chương Dạng nói ra lời này, đầu ngón tay xanh nhạt nhẹ nhàng đặt trên đầu vai Quý Hành Tung.
"Đau không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận