Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 200: Da Mat Day

Chuong 200: Da Mat DayChuong 200: Da Mat Day
Chỉ có hiện giờ bên tai Chương Dạng đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Quý Hành Tung, nhưng hiện giờ ánh mắt người này không có đối diện với cô, như cũ dùng một bàn tay lôi kéo với cô ở dưới gầm bàn, một tay ăn cơm, thoạt nhìn không có khác gì với bình thường cả.
Chương Dạng chịu phục.
Trước kia cô cảm thấy Quý Hành Tung có bao nhiều trầm ổn trang trọng hiện giờ có bấy nhiêu cảm thấy da mặt Quý Hành Tung quá dày!
Ăn cơm xong Chương sư trưởng cứ nhắc mãi lâu lắm rồi không có thấy con gái, Chương Dạng trực tiếp cười nói tối nay ở lại trong nhà.
Hôm nay trên bàn cơm, cả nhà đều uống một chút rượu, đương nhiên Chương Dạng sẽ không để Quý Hành Tung lái xe trở về rồi.
Lời này vừa nói xong thì trên mặt Chương sư trưởng và Chương năm tràn ngập nụ cười. Nhưng mà Quý Hành Tung nghe được lời này thì hơi nhướng mày lên.
Nếu như Chương Dạng ở lại thì khẳng định là anh cũng sẽ phải ở lại. Chỉ là phòng ở trong đại viện này được xây dựng từ nhiêu năm trước rồi nên hiệu quả cách âm không được tốt lắm.
Quý Hành Tung ngồi ở trên sô pha nhìn Chương Dạng đang ngồi nói chuyện với Chương sư trưởng một cái thật sâu.
Uống rượu xong, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng hiện giờ cả người Quý Hành Tung có chút lười biếng. Trong khoảng thời gian này quá bận rộn nên một khi thả lỏng xuống, giống như cả người được ngâm ở trong suối nước nóng vậy.
Chờ tới khoảng tám giờ gì đó, Chương sư trưởng đã phải đi về phòng nghỉ ngơi. Ở trên bàn cơm Quý Hành Tung không uống bao nhiêu nhưng ông và tham mưu Quý lại uống không ít chút nào, hiện giờ đầu có chút lâng lâng như say xe.
Sau khi Chương Năm và Quý Hành Tung đỡ Chương sư trưởng đi lên lầu nghỉ ngơi, hai người không có chuyện gì để nói nên tự nhiên cũng tách nhau ra.
Ở nhà nên động tác của Chương Dạng cũng tùy ý hơn rất nhiều, cô cởi giày ra sau đó đạp lên sô pha, bởi vì có uống chút rượu nên gương mặt có hơi hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng mềm mại đáng yêu.
Quý Hành Tung đi tới trước mặt cô, khom lưng cúi người: "Trở va không?"
"Không phải đã nói muốn ở lại sao?" Chương Dạng ngước mắt nhìn anh nói chuyện, mà khi cô nói ra lời này còn không nhịn được ngáp một cái, tức khắc trong ánh mắt phủ lên một tầng nước mắt.
Quý Hành Tung thấp giọng cười: "Em xác định phải ở lại chỗ này ư?”
Chương Dạng còn chưa có hiểu rõ Quý Hành Tung nói lời này đến tột cùng là có ý tứ gì, nhưng mà không bao lâu sau khi cô bị Quý Hành Tung bế ngang lên ném ở trên chiếc giường lò xo mới rộng có 1 mét 5 của mình cô mới hiểu ra được.
Ở trong tứ hợp viện, căn nhà to như vậy cũng chỉ có mỗi mình cô và Quý Hành Tung nên bất luận cô có làm cái gì đều sẽ không bị ai biết cả. Nhưng mà hiện giờ, Chương Dạng cắm môi dưới thấp giọng thở dốc, cô hận không thể vùi hết tất cả gương mặt của mình vào trong gối đầu, không phát ra một tiếng nào cả.
Cùng với vòng eo tỉnh tế mượt mà của cô gái giờ phút này bị người ta hung hăng nắn bóp kéo ra một độ cong không thể tưởng tượng được, độ cong tuyệt đẹp tới nỗi khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán. Quý Hành Tung đỏ mắt thấy Chương Dạng giờ phút này mồ hôi đầm đìa, anh bỏ một bàn tay ra giải cứu gương mặt người này khỏi cái gối. Anh sợ Chương Dạng không chú ý sẽ khiến cho bản thân mình hít thở không thông.
"Cắn môi làm cái gì?" Quý Hành Tung cúi người, thấp giọng ở bên tai của Chương Dạng hỏi, thanh âm này còn mang theo mười phần ý cười sung sướng.
Lúc này đầu óc của Chương Dạng còn xem như thanh tỉnh, khi nghe thấy lời này trong lòng cô thầm oán hận. Vi cái gì mà cô cần phải vùi mặt vào gối đầu tên khốn nạn Quý Hành Tung này có thể không biết hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận