Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 282: Cảm Thấy Khó Thở

Chương 282: Cảm Thấy Khó ThởChương 282: Cảm Thấy Khó Thở
Nếu nói lúc trước khi Chương Dạng cùng Ninh Tu Tư vẫn ở nhà trọ làm việc, thấy ngọn lửa phía xa xa khiến màn đêm tối bớt tối đi. Nhưng hiện tại khoảng cách hiện trường hoả hoạn như vậy gần, đêm tối này sắp bị đốt thành ban ngày, chẳng qua là ban ngày màu đỏ.
Ánh sáng đỏ vút lên tận trời, mang theo nhiệt độ kinh người.
Mà ở bên rìa những ngọn lửa này là sĩ quan binh lính cứu hoả và giải phóng quân.
Chương Dạng cau mày, híp mắt, chỉ vào những người cách đó không xa như đang hoà vào đám cháy, Đó là lính phòng cháy?”
Ninh Tu Tư nhìn theo phương hướng ngón tay cô đang chỉ,'Chắc là vậy?"
Chương Dạng nhìn ngọn lửa vẫn cháy hừng hực không có dấu hiệu muốn tắt, cô vịn tay đỡ lấy hai chân, lại lần nữa đứng lên. Vừa rồi trải qua việc chạy như điên, hai chân bây giờ thật sự vẫn còn có chút nhữn ra, nhưng hiện tại dường như vẫn chưa thể an tâm.
"Gió này vẫn sẽ thổi, lửa cũng chưa được dập tắt. Chúng ta bây giờ nên chạy khi còn sức." Chương Dạng nói.
Vị trí giờ của các cô có thể coi là tạm thời an toàn, nhưng con sông trước mặt này có thể ngăn được ngọn lửa lớn kia không thì rất khó nói.
Ninh Tu Tư gãi gãi lỗ tai mình, trên đường chạy trốn vừa rồi, anh cảm thấy lỗ tai mình có vẻ bị ngọn lửa chạm qua một chút, cảm thấy có chút đau đớn. Nghe những lời Chương Dạng nói, anh không khỏi trừng mắt nhìn"Không thể nào?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng Ninh Tu Tư vẫn đẩy đẩy hai đồng nghiệp còn lại, cau mày,'Chúng ta làm sao bây giờ?"
Chương Dạng lại nhìn về một loạt bóng người bên bờ sông, thật ra hôm nay khi cô từ rừng trở về, cô có suy nghĩ về Quý Hành Tung.
Buổi tối hôm trước, nửa đêm Quý Hành Tung rời đi, có phải có quan hệ với vụ cháy rừng ở đây?
Những bóng người trong đêm tối kia không biết có anh hay không.
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong nháy mắt rất nhanh đã bị Chương Dạng một lần nữa đè ép xuống. Bây giờ việc quan trọng nhất không phải tìm xem Quý Hành Tung đang ở đâu mà là bọn họ cần tự nghĩ cách cứu mình "Chúng ta tuy rằng có người, nhưng đối với công cụ dập lửa bên kia thì không biết cũng không ràng, lỗ mãng đi qua hỗ trợ có thể chỉ phản tác dụng. Hiện tại gió đang thổi phía Tây Nam, lửa cũng theo về hướng Tây Nam, chúng ta liền chạy về phương bắc." Chương Dạng cau mày nói Nhưng những người nơi này đều vì thình lình xảy ra lửa lớn sợ hãi, phỏng chừng bây giờ chân đã mềm nhũn, cảm giác không còn nguy hiểm nữa thì ngồi bất động ở đây, nhưng như vậy không được."âm thanh run rẩy ban đầu của Chương Dạng đã hết, giọng cô trở nên kiên định hơn. Cô không muốn trở thành người kéo chân trong nhóm, nhưng như như bây giờ, cô không có bản lĩnh đi ngăn ngọn lửa lớn, nhưng nếu có thể kéo dài chút thời gian cho lính cứu hoả và giải phóng bên kia để dập lửa thì Chương Dạng rất nguyện ý.“Một khi không thể khống chế được lửa, những người bên kia không chỉ dập lửa mà còn, làm hai việc cùng một lúc rất làm gia tăng tỉ lệ thương vong, chúng ta tốt nhất không đừng làm người kéo chân người khác."
Chương Dạng tram khuôn mặt nói xong những lời này, giọng nói cô bây giờ không giống ngày thường, đây đều bởi vì vừa rồi cô bị lôi kéo chạy như điên, cổ họng đau rát, chung quanh không khí còn có những hạt tro tàn bay lơ lửng, hít vào thở ra làm con người ta cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, Chương Dạng nào đã gặp qua loại khổ này? Giọng nói mới được Quý Hành Tung dưỡng tốt, nhưng mà chỉ trải qua một ngày này, mọi công sức coi như công cốc.
Nhưng mà, những lời này Chương Dạng vừa nói ra, mấy người toà soạn liền đúng lên tỏ vẻ sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô.
Chương Dạng vốn là một nhà lãnh đạo được mọi người trong toà soạn tin phục, bây giờ mặc dù thay đổi hoàn cảnh, nhưng lời nói của Chương Dạng làm Ninh Tu Tư và vài người không do dự mà tin tưởng. Huống chi, những lời cô nói thật sự có đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận