Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 266: Không Được Thích Hợp Cho Lắm

Chương 266: Không Được Thích Hợp Cho LắmChương 266: Không Được Thích Hợp Cho Lắm
"Cô Chương có suy xét tới chuyện sẽ tới trường Bắc Đại chúng tôi dạy học hay không? Người giáo viên dùng ngôn từ hài hước như là cô Chương đây trường học chúng tôi vô cùng hoan nghênh đó." Giáo viên trẻ tuổi tiếp đãi Chương Dạng mở miệng nói chuyện.
Khi nghe thấy lời này thì Chương Dạng kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngay sau đó cô phản ưng lại được thì không khỏi bật cười: "Khả năng là tôi không quá đúng quy cách." Chính mình được mấy cân mấy lượng trong lòng cô vẫn tự biết rõ.
Luận về trình độ thuần thục tri thức chuyên nghiệp cô nào có cái gì có thể so với các giáo viên đại học được?
Chương Dạng đi tới trước bục diễn thuyết, dưới sự chỉ đạo của giáo viên tiếp đãi, cô mở microphone ra, sau khi xác định không có vấn đề gì hết, lúc này cô mới mang bản thảo mình đã chuẩn bị sẵn ra đọc lại một lần.
Lúc này thời gian cách thời gian buổi tọa đàm còn rất sớm, giảng đường to như vậy cũng chỉ có một mình Quý Hành Tung. Chương Dạng dứt khoát trực tiếp đi tới trước mặt Quý Hành Tung, ngồi ở bên cạnh Quý Hành Tung đọc bản thảo diễn thuyết của chính mình.
Quý Hành Tung cũng không có quấy rầy cô, Chương Dạng xem bản thảo, anh im lặng không hé răng nhìn Chương Dạng.
Ánh mặt trời thưa thớt sau giờ ngọ của ngày thu tiến vào trong phòng, là ánh sáng trắng có chút chói mắt. Bó ánh sáng này vừa khéo dừng lại ở trước Quý Hành Tung một chút, từ nơi xa nhìn lại, như là ánh sáng của đèn tụ quang dừng lại ở trên người hai người.
Theo cột sáng dưới chân Quý Hành Tung dần dần rời đi vị trí, giảng đường cũng có người lục tục đi tới.
Lữ Trình là học sinh năm hai, chiều nay lại không có tiết nên sau khi chơi bóng rổ buổi trưa với bạn cùng phòng rồi đi ăn cơm xong trực tiếp đi tới giảng đường ngay.
Nghĩ tới giữa trưa Lữ Trình hẹn người thất bại, một đám bạn vỗ đầu vai cậu ta an ủi: "Không sao cả, đen tình thì đỏ bạc! Nghe nói hôm nay người tới thuyết trình chính là vị chủ biên mới rất tài giỏi của tòa soạn thủ đô, nói không chừng người ta còn muốn tìm thực tập sinh, chờ tới khi nghỉ đông chúng ta có thể cùng nhau đi thực tập trước được, tiến trước một bước!"
Lữ Trình cười như không cười mà nhìn vào người bạn cùng phòng đang nói chuyện, thật ra chuyện lúc giữa trưa bị Chương Dạng từ chối hiện giờ cậu ta đã bình tĩnh lại rồi.
Cũng chỉ liếc mắt một cái như vậy, cậu ta rất thích, nhưng nếu nói có bao nhiêu luyến tiếc hay canh cánh trong lòng lại không hề có.
Thậm chí tới tên họ của đối phương cậu ta còn không biết thì nơi nào có nhiêu thâm tình như vậy chứ?
Những người tới gần thất bại lại bày ra dáng vẻ bi thương đó, cậu ta lại không có yêu thích diễn kích như vậy.
"Đừng có chém gió, làm gì có chuyện báo xã người ta muốn cho sinh viên năm hai đi thực tập?" Lữ Trình nói thẳng.
Bạn cùng phòng: "Cho dù không cần thật nhưng chúng ta cũng quen mặt nhau trước, nói không chừng có chỗ tốt nào đó. Mau mau mau, đi một chút, chiếm vị trí hàng đầu tiên. Hiện tại nói không chừng còn có thể lưu lại ấn tượng tốt cho chủ biên đó, đây cũng là chiến lược của chúng tai"
Bạn cùng phòng vừa nói lời này vừa đẩy phía sau lưng của Lữ Trình làm người này đi nhanh về phía trước.
Thời điểm Lữ Trình đi tới hàng ghế đầu tiên, đi xuống mấy bậc thang thấp thấp, bị người phía sau lưng đẩy nên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã úp mặt như chó gặm phân. Lữ Trình vừa chuẩn bị quay đầu lại dạy dỗ bạn cùng phòng, lại ở nháy mắt khi nghiêng đầu kia, cả người cứng đờ lại.
Thế mà có người còn đi tới đây sớm hơn bọn họ, hơn nữa còn chọn ngồi hàng ghế đầu.
Đây là phản ứng trước tiên trong lòng Lữ Trình, nhưng rất nhanh cậu ta đã ý thức được có gì đó không thích hợp cho lắm.
Ước chừng là do lúc trưa nay ấn tượng của cậu ta quá khắc sâu với cảnh đối diện với vị huấn luyện viên mặc quân trang kia, cho nên hiện tại Lữ Trình phá lệ mẫn cảm với những người mặc quân trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận