Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 292: Thật Ý Nghĩa

Chương 292: Thật Ý NghĩaChương 292: Thật Ý Nghĩa
Nhưng cho dù là không liên lạc, cũng không đại biểu rằng cậu ta muốn làm người xa lạ với Chương Dạng. Bây giờ ở nơi núi rừng bị hoả hoạn gặp được Chương Dạng, cảm giác đầu tiên trong lòng Giản Thanh Tùng là vui vẻ, sau đó là lo lắng.
"Tớ đến đây đưa đồ tiếp tế" Giản Thanh Tùng nói.
Tin tức của cậu ta nhanh hơn người bình thường rất nhiều, cho nên đã mua sắm đồ dùng sinh hoạt cần thiết, còn cả một chút thuốc, đi theo xe vật tư lại đây.
Thương nhân làm những việc này, đương nhiên không chỉ là muốn quyên tặng tình yêu, đồng thời cũng làm cho xã hội xem.
Chương Dạng hiểu rõ gật đầu, không nghĩ nhiều như vậy, giơ ngón tay cái lên với Giản Thanh Tùng: "Cậu có lòng rồi."
Lông mày Giản Thanh Tùng lại không thể thả lỏng, cậu ta nhìn gương mặt còn dính tro bụi của cô gái trẻ đang đứng trước mặt, không khỏi cảm thấy lo lắng: "Cậu còn muốn ở chỗ này nữa sao? Hay là, đợi chút nữa cậu trở về cùng tớ đi." Ở trên đường tới, Giản Thanh Tùng đã tìm hiểu qua, trận cháy rừng này hung mãnh khác thường, không chỉ cháy ở một chỗ mà có thể nói là cháy ở khắp nơi, trong thời gian ngắn, muốn dập tắt tất cả chỗ cháy là chuyện không thể. Mà Chương Dạng còn ở lại nơi cách chỗ cháy gần như vậy, cậu ta có chút không yên lòng.
Chương Dạng dường như cảm thấy bất ngờ với câu nói này của Giản Thanh Tùng, sau đó cô rất nhanh đã lắc đầu, uyển chuyển từ chối ý tốt của bạn học cũ: "Bên này còn đang thiếu người lắm, hơn nữa, đồng nghiệp toà soạn báo của tôi vẫn còn ở đây, mọi người cũng đều chuẩn bị ở lại. Tuy nói là cũng không giúp được quá nhiều, nhưng có thể giúp được chút nào thì hay chút đó vậy."
"Cậu..." Giản Thanh Tùng không ngờ Chương Dạng lại từ chối, trong mắt của cậu ta, chạy tin tức đương nhiên là quan trọng, nhưng vì một tin tức mà bỏ cả mạng sống của mình vào thì không có lời. Cậu ta nhíu mày: "Cậu không sợ sao?”
Chương Dạng mỉm cười: "Ai không sợ chứ?" Cho dù là lúc này, cô chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng khi đối mặt với cái chết mà phải chạy như điên vào đêm hôm qua thì trong lòng vẫn còn sợ hãi: 'Nhưng, mọi người ở đây đều đang cần chúng ta mà. Chương Dạng nói như chuyện đương nhiên, bởi vì cô được người khác cần đến cho nên không muốn trốn tránh.
Cô không cảm thấy mình là siêu nhân, cũng không cảm thấy chính mình rất mạnh mẽ, nhưng một người nhỏ yếu, cũng có thể có sức lực lớn lao khi ở cùng nhau như một bầy kiến vậy, chỉ cần có thể giúp được người khác, cô sẽ rất vui lòng ở lại.
Sau khi nói xong, Chương Dạng lại có vẻ hơi ngượng ngùng, cô nhấp môi cười cười: "Có lẽ, là tớ thích được người khác cần đến chăng."
Vào thời điểm này, cô mới cảm thấy chuyên ngành mà lúc trước cô chọn, hay là công việc hiện tại đều thật có ý nghĩa.
Giản Thanh Tùng lẳng lặng nghe xong, ánh mắt cậu ta ngẩn ngơ, sau đó lại như là hiểu ra chuyện gì, gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Chương Dạng: "Như vậy thì rất tốt." Đồng thời, Giản Thanh Tùng cũng than nhẹ trong lòng, có lẽ chính là bởi vì dáng vẻ này của Chương Dạng mà cậu ta mới luôn không thể buông bỏ như vậy nhỉ.'Cậu có gì cần tớ giúp không? Ví dụ như, báo bình an với người nhà cậu gì đó, tớ nghe nói thị trấn bên này đã bị cháy sạch rồi, vậy có lẽ bây giờ cậu tạm thời không có biện pháp liên lạc ra bên ngoài, chút nữa tớ sẽ phải rời đi, có thể tiện thể giúp cậu một tay."
Chương Dạng nghĩ nghĩ, nếu có thể thì có lẽ cô nên báo bình an với Chương sư trưởng.
Vào ngay lúc Chương Dạng chuẩn bị viết số điện thoại nhà cho Giản Thanh Tùng, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.
Hai người Chương Dạng và Giản Thanh Tùng đều không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, bây giờ người đang đến đây là bộ đội cứu viện, trên xe tải màu xanh lục, là từng hàng bóng người màu xanh lục.
Tiết Tiên Tiến ngồi ở ghế phó lái trên đầu, trên vai anh ta là hai hàng ba sao, đến đây chính người có chức vụ lớn nhất nơi này.
Nhưng lúc này sắc mặt Tiết Tiên Tiến có chút khó coi, xe còn chưa dừng lại hết, người khác đã nhảy từ ghế phụ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận