Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 180: Gap Lai

Chuong 180: Gap LaiChuong 180: Gap Lai
Trong khoảng thời gian này cô nơm nớp lo sợ, vô cùng cẩn thận nhưng bởi vì Quý Hành Tung đã tới mà sợi dây thần kinh kia được thả lỏng trong chốc lát.
"ANh có bệnh sao! Anh không ra tiếng chút nào cải! Ai bảo anh không ra tiếng hả! Anh quả thực làm em sợ muốn chết!"
Chương Dạng nói lời này không hoàn toàn là để cho hả giận, thử nghĩ xem lúc cô đang theo dõi người, còn ở một cái vị trí là nơi hoang sơn dã lĩnh, hơn nửa đêm rồi bỗng dưng có một người lặng yên không một tiếng động xuất hiện, cô quả thực sắp bị dọa cho điên luôn có được không? Phàm giờ phút này ở tại đây không phải là một người có trái tim cường đại, nói không chừng có thể bị dọa chết đứng tại chỗ.
Mà sau khi Quý Hành Tung biết Chương Dạng cũng đi vào trong thôn Võ Gia thì có thế nào anh cũng không thể ngồi yên một chỗ được. Ban ngày anh đã dẫn theo người đi thị sát xung quanh thôn Võ Gia này rồi, xác định rằng thôn Võ Gia này thật sự bị quản lý chặt chẽ như một cái thùng sắt, trừ bỏ một cái lối vào thì không có bất cứ một nơi nào khác có thể đi vào được, nhưng Quý Hành Tung cũng không bởi vì vậy mà bỏ qua.
Quý Hành Tung vốn là định xem buổi tối có thể dựa vào bóng đêm để bật tường vào hay không, kết quả không nghĩ tới anh còn chưa hạ quyết tâm được xem nên đi vào từ nơi nào thì ổn lại gặp được người bạn trai của Võ Gia An ở đây.
Hơn nửa đêm có người trẻ tuổi xuất hiện trên núi, hoặc nhiều hoặc ít có chút quỷ dị.
Quý Hành Tung vốn đi theo phía sau của Lý Bình Quý, lúc này mới phát hiện Võ Gia An đẩy cửa chui ra từ một nơi thoạt nhìn tràn đầy bụi gai.
Này quả thực chính là chuyện vui ngoài ý muốn.
Kể từ đó Quý Hành Tung cũng không cần phải lại trèo tường lại còn có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào bên trong thôn Võ Gia. Nhưng điều khiến Quý Hành Tung không hề nghĩ tới đó chính là, anh vừa mới đứng ở cửa, còn không có đẩy cửa ra cánh cửa này đã tự động bị mở ra từ bên trong.
Nháy mắt kia Quý Hành Tung đã chuẩn bị xong tư thế đánh bại đối phương, nhưng khi người đẩy cửa ra lại có gương mặt nhỏ mà chính mình vô cùng quen thuộc thì phản ứng cua Quy Hanh Tung nhanh hon Chuong Dang rất nhiều.
Hiện giờ hai người đã ở trong căn phòng tối đen như mực, Quý Hành Tung nghe cô gái trẻ tuổi trước mặt lên ánh hành vi của chính mình, trên mặt anh chỉ thoáng lộ ra nụ cười không thể nề hà mà không ai nhìn thấy.
Quý Hành Tung bắt được bàn tay còn đang đấm ở ngực mình của Chương Dạng.
Trước kia, khi chưa được nhìn thấy Chương Dạng, trong đầu óc Quý Hành Tung đã biểu diễn qua vô số cảnh gặp lại con hồ ly hay gạt người nói chuyện không chịu giữ lời kia trong nhà, phải cho cô đẹp mặt. Nhưng mà hiện tại khi thật sự nhìn thấy Chương Dạng rồi, thấy đối phương không có bị thương, cũng không phải chịu ủy khuất gì cả thì những cái tính toán trước đó trong lòng Quý Hành Tung không biết đã chạy mất đi nơi nào rồi.
Toàn tâm toàn mắt chỉ còn có may mắn, may mắn con hồ ly này vẫn là một con hồ ly còn nguyên vẹn.
"Là do anh sai rồi." Quý Hành Tung vô cùng dứt khoát nhận sai: "Anh không nên dọa em, anh nên phát ra chút động tĩnh."
Lúc này Chương Dạng cảm nhận được hai cánh tay hữu lực quen thuộc của Quý Hành Tung ôm lấy chính mình, tâm tình của cô cũng dần dần bình phục lại, mà ngay khi nghe thấy những lời này của Quý Hành Tung cô cảm thấy dở khóc dở cười.
Lời chỉ trích chính là mình nói ra nhưng mà Quý Hành Tung cứ thế trực tiếp thừa nhận cũng quả thực chẳng có chút điểm mấu chốt nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận