Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 229: Đã Lấy Chồng

Chương 229: Đã Lấy ChồngChương 229: Đã Lấy Chồng
Điền cao đi ở bên cạnh Hồ Dương bổ xung thêm: "Trong khoảng thời gian mấy năm nay nhà họ Giản đang bắt đầu dời trọng tâm thị trường đi, thiết lập không ít công ty chi nhánh ở trong nước. Hiện giờ Giản Thanh Tùng tới thủ đô nói thật ra cũng có một đoạn thời gian rồi, rất nhiều tòa soạn và tạp chí kinh tế muốn phỏng vấn anh ta, chỉ là những gia đình hào môn lâu đời ở Cảng Thành cũng không muốn tiếp thu phỏng vấn, ngay cả các trường hợp lộ diện công khai như bình thường cũng không nhiều lắm."
"Đúng vậy, trước đó tôi từng hẹn qua nhưng mà cung trực tiếp bị thư kí của vị này từ chối. Ai có thế nghĩ tới thế mà đối phương lại là bạn học với chủ biên nhà chúng ta?" Trong ánh mắt lúc này của Hồ Dương lộ ra chút ánh sáng sâu kín.
Ý định muốn được phỏng vấn Giản Thanh Tùng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Đôi mắt Liễu Viện xoay tròn một vòng, làm fans trung thực của Quý Hành Tung cô nhanh chóng chép miệng nói: "Có tiên thì có gì đặc biệt hơn người? Dù sao hiện giờ thiếu tá mới là người chồng chính quy của tổ trưởng." Cô gái mê muội không lúc nào không muốn dơ cao lá cờ của đảng.
Chương Dạng không hề biết gì với những lời thảo luận của đồng nghiệp phía sau, hiện tại cô đang ngồi ở ghế phụ của Giản Thanh Tùng, trong lòng ngực ôm bó hoa: "không phải hẹn nhau gặp ở nhà ăn sao?"
Giản Thanh Tùng là người Cảng Thành nên cũng có khẩu vị thiên ngọt giống như cô. Nhưng mà, so với đồ ăn Trung Quốc, Giản Thanh Tùng lại càng thích ăn cơm tây hơn. Lúc này đây Chương Dạng cũng gãi đúng chỗ ngứa, đặt trước một nhà hàng nước Pháp.
"Như vậy sao mà được?" Sau khi Giản Thanh Tùng nghe Chương Dạng nói xong thì cười mở miệng bảo: "Loại chuyện hẹn ăn cơm này là người đàn ông phải đến đón phụ nữ mới đúng."
Vốn dĩ anh ta muốn nói là hẹn hò nhưng lại lo lắng Chương Dạng không thích vì thế mới thay đổi cái từ, cũng tiện cho kiến nghị tiếp theo anh ta đưa ra: "Lại nói tiếp sau khi tớ tới thủ đô, đêm nay mới xem như chân chính được ăn một bữa cơm tối."
"A?" Quả nhiên Chương Dạng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn: "Sao lại nói như vậy?"
Thoạt nhìn sắc mặt của Giản Thanh Tùng vô cùng bất đắc dĩ: "Tớ không có bạn bè gì ở thủ đô cả, ăn cơm một mình có thể gọi là bữa cơm à? Cũng chỉ là lấp đầy bụng mà thôi."
Lời này của Giản Thanh Tùng cũng không xem như là đang bán thảm, bạn bè thân thích của anh ta cơ hồ đều ở Cảng Thành hết, bạn học không ở nước ngoài thì cũng là ở Cảng Thành, hiện giờ tới thủ đô xong, thời gian tan tầm của anh ta đa số đều là ở một mình. Thứ bất đồng duy nhất ở hiện tại đối với anh ta chính là anh ta vô cùng hưởng thụ cái loại cô độc không bị ai quấy ray này.
Nhưng cái giả thiết người quấy rầy anh ta là Chương Dạng mà nói, Giản Thanh Tùng nghĩ, có lẽ anh ta sẽ rất thích.
Chương Dạng hiểu rõ gật gật đầu: "Ban đầu khi tớ mới trở về cũng có loại cảm nhận như vậy, nhưng mà hiện giờ khá hơn nhiều rồi."
Khi Giản Thanh Tùng nghe thấy nửa câu đầu Chương Dạng nói thì trong lòng vui mừng, anh ta đang muốn nói không bằng về sau hai người cứ kết hợp với nhau coi như có người bầu bạn, bạn nấu cơm cũng rất không tồi, nhưng nghe thấy nửa câu sau của Chương Dạng thì anh ta theo bản năng hỏi thẳng: "Hiện giờ khá hơn nhiều? Nói như thế là sao?"
Chương Dạng cười tủm tỉm mà duỗi tay ra trước mặt Giản Thanh Tùng, trên ngón áp út bàn tay phải của cô đeo một chiếc nhẫn cưới mà bất kì ai nhìn cũng có thể nhận ra.
"Chồng tớ đó, chồng tớ nấu cơm, ngày nào cũng tan tầm trở về đúng giờ ăn cơm chung với tớ.' Thời điểm Chương Dạng nói tới Quý Hành Tung thì giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn hai phần,'Cho nên không bằng cậu ở lại thủ đô giải quyết luôn chuyện lớn đời người đi?" Chương Dạng cảm thấy cái kiến nghị này của mình không tồi chút nào, cũng không nhất định phải kết hôn vội vàng nhưng mà yêu đương cũng có thể được mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận