Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 271: Em Dám

Chương 271: Em DámChương 271: Em Dám
"Đúng đúng đúng, đợt nghỉ hè vừa rồi tớ có đi tới một tòa soạn báo kinh tế tài chính để thực tập, vẫn là do dì nhỏ tớ nhờ quan hệ nhét tớ vào đó. Tòa soạn báo kinh tế tài chính kia rất không thích nhận những người mới như chúng ta, cô Chương thật sự hoàn toàn không hề giống với bọn họ chút nào!"
"Cho nên tớ cảm thấy có câu nói cũng không sai chút nào, người càng có bản lĩnh lại càng không sợ người khác học bản lĩnh của mình. Chỉ có người học đòi, người không có bản lĩnh gì mới có thể đề phòng hết chỗ nọ tới chỗ kia. A a a a, tớ quyết định học kì này sẽ thi xong chứng chỉ, sau đó đi gửi bài cho tòa soạn của cô Chương!"
"Trước đó tớ có thấy báo chiều thủ đô đăng thông báo tuyển dụng, không cần phải làm việc đúng giờ, còn có làm thêm, tớ cho rằng đó là nói đùa thôi, không nghĩ tới là sự thật. Bỗng nhiên nghĩ ra vì sao báo nhiều thủ đô được vực dậy nhanh như vậy, nếu như có người cầm lái như là cô Chương thì hình như cũng vô cùng bình thường."
Nhưng người đang đàm luận về Chương Dạng này tựa hồ vô cùng thích cô. Lữ Trình nghe xong nhịn không được cười cười, cậu ta bỗng nhiên duỗi tay, dùng khuỷu tay chọc chọc bạn cùng phòng của chính mình, ánh mắt kia thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, nhưng nhìn kĩ sâu bên trong lại có vài phần nghiêm túc.
"Ê, đi không?" Lữ Trình hỏi.
Bạn cùng phòng đột nhiên bị cậu ta chọc nên không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên khỏi vị trí mình đang ngồi. Mà khi nghe thấy lời này của Lữ Trình thì nhíu mày hỏi: "Đi chỗ nào cơ?"
"Khi nào đi thực tập chúng ta nhận lời mời của báo chiều thủ đô ấy." Lữ Trình nói.
Đôi mắt của bạn cùng phòng bị động trợn to lên không biết lần thứ mấy trong ngày hôm nay,Cậu điên rồi à? Cậu đi tới báo chiều thủ đô? Bạn học Lữ Trình, nếu như tớ nhớ không lầm, hôm nay cậu muốn hẹn chủ biên người ta ăn cơm sau đó đã bị từ chối rồi đúng không? Cậu còn chuẩn bị đi đưa đầu cho người ta nắm? Cậu không biết xấu hổ nhưng tớ thấy xấu hổ nhé."
Lữ Trình sờ sờ đầu mình, trên mặt có chút xíu ngượng ngùng hiện lên.
Lần đầu tiên cậu ta hối hận vì giữa trưa nay lúc ở cổng trường đã tới gần Chương Dạng, cũng không phải bởi vì cái gọi là xấu hổ trong miệng bạn cùng phòng, mà là cậu ta sợ ấn tượng của Chương Dạng đối với mình không tốt, trực tiếp từ chối cậu ta luôn.
"Đi là phải đi, cô Chương giỏi như vậy, cậu không muốn đi theo cô ấy sao?" Lữ Trình nói, cậu ta cũng không biết lần đầu tiên mình chủ động đi tới gân một cô gái lại vừa lơ đãng đã tới gần chủ biên của báo xãiI
Bạn cùng phòng khiếp sợ nhìn cậu ta, yên lặng mà dơ ngón tay cái lên với cậu ta.
Sau khi trả lời xong vấn đề của học sinh thì buổi diễn thuyết chính thức kết thúc.
Chương Dạng sửa sang lại bài viết dưới tay, sau đó bớt thời giờ liếc nhìn Quý Hành Tung ngồi ở vị trí hàng đầu kia, hiện tại thoạt nhìn người này còn vô cùng chuyên chú, ý cười trên mặt Chương Dạng tức khắc trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc Quý Hành Tung chờ Chương Dạng đi ra từ một đám sinh viên trẻ tuổi hoạt bát, sau đó tự nhiên duỗi tay dắt lấy tay cô.
"Chủ biên Chương thật là lợi hại." Quý Hành Tung lên tiếng khen từ tận đáy lòng.
Chương Dạng nhích lại gần bên người anh: "Thật sao?"
Quý Hành Tung chủ động nhận lấy túi xách và bài viết của cô, gật đầu xác nhận.
"Những học sinh nghe em diễn thuyết hôm nay đều vô cùng thích em." Quý Hành Tung nói đúng sự thật cho cô.
Chương Dạng cười nhìn anh: "Vậy thì anh cũng nên cẩn thận đó."
Quý Hành Tung: "2"
"Nhiều sinh viên trẻ tuổi như vậy thích em, mà em cũng thích bọn họ đó.' Chương Dạng nhìn về phía anh chớp chớp mắt, biểu tình thoạt nhìn cực kì đơn thuần.
Nhưng mà hiện tại Quý Hành Tung lại cảm nhận được sự không đơn thuần từ trong lời nói của cô. Anh tức khắc nghĩ tới những lời mà Chương Dạng nói khi đang đi trên đường tới nhà ăn kia, cũng tại một khắc này, ánh mắt của Quý Hành Tung trở nên có chút âm u. Anh cắn chặt răng, nhìn chằm chằm người đang đi bên cạnh mình, phun ra hai chữ —-
"Em dám!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận