Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 245: An Oán

Chương 245: An OánChương 245: An Oán
"Cuối cùng khi tôi sắp chết cóng trong toilet, mẹ tôi thấy tôi đi lâu như vậy mà còn không có trở về nên mới gọi điện thoại cho ba tôi, ba tôi dẫn theo người mới tìm được tôi." Lúc ấy sắc mặt Chu cẩn khó coi cực kì, khi đó cô ở trong toilet hấng gió lạnh bốn năm tiếng đồng hồ liền. Mùa đông ở phương bắc chỉ đứng bên ngoài có hai tiếng thôi cũng có thể khiến người ta đông lạnh thành kem.
Chương Dạng: "Cuối cùng đâu? Thế nào? Là ai làm? Cô tìm được không?”
Hiện giờ nếu cái cửa của toilet mà đóng lại từ bên ngoài, ở bên trên và bên dưới cánh cửa đều có cái khe nhỏ. Vừa bị khóa lại cho dù là cửa gỗ thôi cũng không mở ra được.
Chu Cẩn: "... Tôi cảm thấy là mình đã tìm thấy rồi."
Lúc ấy cô đã bị đông lạnh tới mất hết tri giác, chết lặng, nhưng mà ngay giây phút đi ra ngoài kia lang lặng coi chính mình là một con cảnh khuyển, muốn tiến đến cái chốt cửa kia ngửi mùi vị trên đó. Hiện giờ kem dưỡng da tay cực nhiều dâu trơn, hương vị kia dính mãi không tiêu tán được. Vừa lúc ở trên đường di tới toilet Chu Cẩn có ngửi được mùi hương như vậy ở trên người một người khác.
Sau khi phản ứng được, Chương Dạng quyết định phải đi tới tận mặt Dư Thục Hoa hỏi cho ra nhẽ. Nhưng ba Chu lại cảm thấy suy nghĩ của cô quả thực quá hoang đường, ôm cửa toilet ngửi một hồi không nói, hiện giờ còn muốn đi ngửi da tay của các cô gái khác. Cho nên rất nhanh sau đó, Chu cẩn đã bị ba Chu không nói một lời mang về trong nhà.
Cũng may thân thể cô có sức đề kháng tốt, về nhà run run rẩy uống hết hai chén canh gừng lớn, sau đó đắp một cái chăn thật dày để đổ một thân mồ hôi, ngày hôm sau thế mà cũng không phát sốt nhưng mà cảm mạo thì không tránh được.
Ngay sau hôm đó, thật ra có một lần Chu Cẩn bắt được cơ hội, gặp được Dư Thục Hoa, hỏi chuyện buổi tối đêm vượt giao thừa kia.
Cô cho rằng Dư Thục Hoa sẽ không thừa nhận nhưng lại không nghĩ rằng người này lại dứt khoát như thế, khi thấy chỉ có một mình cô đi tới đó thì nhanh chóng thừa nhận chuyện mình đã làm.
"Sau đó thì sao?" Chương Dạng nghe tới đó không khỏi cau mày hỏi. Chu Cẩn cắn chặt răng: "Tôi tức giận không nhịn được, chỉ muốn lao vào đánh cô tal"
Cô lớn lên trong đại viện từ nhỏ, bạn bè xung quanh cơ hồ toàn là những người như Quý Hành Tung vậy, rất nhiều những đứa con trai cứng đầu quậy phá, cãi nhau ầm ï cũng là chuyện thường ngày, điều này cũng trực tiếp dẫn tới cánh tay của Chu Cẩn cũng rất có lực, ở trong nhóm mấy cô gái cùng tuổi thật sự muốn nâng lên để so sánh cũng là người xuất sắc nhất.
Đánh nhau đương nhiên là không có đánh thật, thậm chí Dư Thục Hoa lên tiếng trước cô một bước, hét to lên.
"Cô ta đánh đòn phủ đầu trước nên thật sự tôi không còn lời gì để nói cả." Chu Cẩn trợn trắng mắt, cạn cả lời: "Tôi còn chưa kịp đụng vào quần áo cô ta đâu cô ta cũng đã quỷ khóc sói gào lên. Được lắm, lần đó trực tiếp hấp dẫn những người ở trong phạm vi mười dặm xung quanh sau đó tôi bị ba tôi trực tiếp kéo đi. Mà trước khi kéo đi còn bị bắt lại dạy dỗ một trận trước mặt tất cả mọi người."
Chu Cẩn buông tay xuống,Hiện giờ tôi đã hiểu ra, tôi không thể trêu vào cô ta, quỷ biết tôi cứ gặp mặt cô ta là xui xẻo bao nhiêu, cứ như người câm ngậm Hoàng Liên ấy!" Khi Chương Dạng nghe tới đó cũng đã hiểu gần như tường tận ân oán giữa Chu Cẩn và Dư Thục Hoa.
Đĩa đào trong tay cô không biết đã ăn xong từ khi nào rồi, Chương Dạng bỏ cái hộp vào trong lòng bàn tay Quý Hành Tung, ngẩng đầu đầu nhìn Dư Thục Hoa ở bên kia đang bị chị em tốt của mình ngáng chân mà còn chưa rời đi được hơi nheo mắt lại.
Chương Dạng đứng lên.
Từ chuyện của Thái Lệ có thể thấy được rằng, cô không phải là người thích làm khó xử những cô gái trẻ khác. Nhưng mà nếu như có người làm chuyện thật sự quá quá mức thì cô cũng sẽ không thật sự đứng nhìn mặc kệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận