Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 142: Phải Dạy Dỗ Dài Dài

Chương 142: Phải Dạy Dỗ Dài DàiChương 142: Phải Dạy Dỗ Dài Dài
Khoảng thời gian này cùng chung sống với Chương Dạng dưới mái tứ hợp viện, Quý Hành Tung phát hiện cô ăn cơm cứ như mèo ấy, chỉ ăn có một chút, rất nhanh đã no rồi. Cái vòng eo mảnh khảnh kia, cho dù anh có cố ý nuôi cô béo lên một chút tựa hồ cũng không nhìn thấy một chút hiệu quả nào cả.
Cái tố chất thân thể như vậy nếu như ở trong bộ đội bọn họ thì khẳng định là không thể đạt tiêu chuẩn nổi.
Nghĩ tới đây thì Quý Hành Tung chủ động hỏi: "Là không muốn dậy sớm ư?"
Chương Dạng gật gật đầu.
Quý Hành Tung nghĩ ngợi,;Vậy cũng đúng thôi, tới tối cũng có thể rèn luyện được, chạy đêm”
Lúc này Chương Dạng trợn to mắt nhìn người vẫn còn đang ôm chính mình, biểu tình trên mặt biểu đạt rành mạch suy nghĩ ngay lúc này của cô — Anh là mà quỷ hả?
Quý Hành Tung nghiêm túc lý trí mà phổ cập khoa học về việc rèn luyện mang tới chỗ tốt gì cho người trong lòng ngực nghe, thật ra mỗi lần anh ôm vòng eo mỏng manh lại gầy như cành liễu của Chương Dạng đều sợ dùng sức một chút sẽ bẻ gãy đối phương, rốt cuộc quá đơn bạc lại còn trắng nõn tựa như món đồ gốm sứ dễ vỡ.
Chương Dạng không hé răng nhưng cũng tuyệt đối không phải là không muốn đáp ứng anh.
"Thật ra rèn luyện cũng không chỉ có phải chạy bộ mới được. Nếu như em không muốn chạy bộ thì thật ra hít đất hay gập bụng cũng được." Quý Hành Tung nói.
Chương Dạng không thèm để ý tới anh, cô nhanh chóng tránh thoát ra khỏi lòng ngực Quý Hành Tung sau đó bọc chăn quấn chính mình thành một con nhộng, lại nằm ở trên giường đưa lưng về phía Quý Hành Tung, bày ra bộ dáng từ chối giao lưu.
Dáng vẻ này của cô dừng ở trong mắt Quý Hành Tung chỉ làm anh cảm thấy cực kì buồn cười.
Mà khi xoa xà phòng thơm thủ công gì đó mà Chương Dạng đi mua lúc này anh mới cảm nhận được sự đau đớn phía sau lưng. Ước chừng là tối hôm qua anh quá dùng sức nên khổng tước nhỏ khóc sướt mướt cũng không cam lòng yếu thế, nên thế nào cũng phải lưu lại dấu vết trên người anh vậy. Còn thật là...
Phải dạy dỗ dài dài.
Thời điểm Quý Hành Tung quay về phòng thay quần áo, Chương Dạng cư nhiên lại ôm chăn ngủ mất rồi. Cô cứ ôm lấy cái chăn, phía sau lưng lại không có cái gì che lại cả. Ánh mắt Quý Hành Tung cứ dính vào đôi xương bướm như sắp vỗ cánh kia chậm rãi dịch xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở cái eo nhỏ hơi hõm xuống, theo sau khối hầu kết hình dạng sắc bén như khối băng kia khẽ động, anh rời ánh mắt đi.
Thay quân trang xong Quý Hành Tung đi ra bên ngoài mua bữa sáng cho Chương Dạng.
Hôm nay sau khi Chương Dạng tới tòa soạn, ngồi ở trong văn phòng có chút không nhịn được mà ngáp ngắn ngáp dài.
Ngáp là thứ dễ lây cho người khác nhất, Liễu Viện ngồi ở đối diện thấy thế cũng há miệng ra sau đó nói lẩm bẩm: "Tổ trưởng, có phải cứ mùa hè là rất buồn ngủ hay không nhỉ? Em cảm thấy mình lại muốn ngủ nữa."
Khi Chương Dạng nghe thấy lời này không khỏi cảm thấy chột dạ một trận. Cô cũng không phải là tới mùa hè bắt đầu buồn ngủ mọi lúc, hoàn toàn là bởi vì đêm qua bị lăn lộn tới quá muộn, luôn cảm thấy thiếu ngủ nên mới có thể cảm thấy met rã rời từng trận như thế này.
"Có chút đi." Chương Dạng chột dạ mà đáp lại.
"Đúng rồi, ngày hôm qua báo chiều chúng ta đăng quảng cáo thông báo tuyển dụng đúng không? Vậy hôm nay có phải sẽ có người tới phỏng vấn hay không?" Liễu Viện ngẩng đầu hỏi.
Chương Dạng nghĩ nghĩ, trong lòng cô cảm thấy cái chuyện thông báo tuyển dụng này khả năng sẽ không có hiệu quả như dựng sào thấy bóng đâu, nhưng mà khi đối diện với ánh mắt của Liễu Viện cô lại vẫn gật gật đầu, cho tổ viên duy nhất của chính mình có chút tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận