Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 198: Tinh TU

Chuong 198: Tinh TUChuong 198: Tinh TU
Tuy rằng Chương sư trưởng và Tham mưu Quý không có lôi kéo tay Chương Dạng để hỏi han ân cần như thể là mẹ Quý nhưng mà tầm mắt hai người cứ thế dán lên người Chương Dạng không hề dịch đi một chút nào cả.
Chương Dạng ngồi ở trên sô pha nhà mình, hiện giờ về tới nhà rồi thì như giờ phút này cô mới cảm thấy được kiên định vậy. Đến nỗi những ngày ấy ở thôn Võ Gia, rốt cuộc từ cuộc đời cô đi qua.
Nghe những lời quan tâm bên tai của người thân trong lòng Chương Dạng ấm áp. Cô chủ động trấn an người lớn trong nhà: "Con không có việc gì đâu, thật đấy, không phải còn có Quý Hành Tung ở đó sao? anh ấy cũng sẽ không làm con xảy ra chuyện gì."
Chương Dạng cảm thấy lời này không hề làm bộ, khi Quý Hành Tung ở bên cạnh cô, đúng thật là làm cô cảm thấy yên tâm, đối phương đúng thật không có để cô phải chịu bất cứ sự thương tổn nào cả.
"Chuyện này không phải là đương nhiên sao?" Lúc này Chương Năm đi từ trong bếp ra, bưng một đĩa bò kho đưa cho Chương Dạng cầm, sau đó nhìn cô rồi hỏi: "Thật sự không bị thương sao?"
Khi Chương Năm nhìn thấy tin tức đưa tin về thôn Võ Gia, hận không thể mọc ra một đôi cánh trực tiếp bay qua đó. Đặc biệt là khi anh thấy nhóm người này còn tàng trữ súng ống trái phép trong nhà, càng cảm thấy kinh hãi.
Anh không cách nào tưởng tượng được Chương Dạng ở giữa một đám côn đồ như vậy để chu toàn hai phía, cho dù biết có Quý Hành Tung đi cùng cũng không có cách nào an tâm được.
Chương Dạng bật cười, còn đứng lên dạo qua một vòng ở trước mặt Chương Năm: "Thật sự không có việc gì đâu."
Sắc mặt của Chương Năm mới như thả lỏng đi đôi chút, anh thở ra một hơi: "Về sau có thể không đi tới những nơi nguy hiểm như vậy được không?"
Chương Dạng liếc mắt nhìn anh một cái,;Đây là chuyện mà chị có thể quyết định được sao? Nói nữa, nếu như gặp được đám tội phạm như vậy cũng chỉ có tỉ lệ rất nhỏ mà thôi. Yên tâm đi, năm nay mới gặp được có mỗi một lần, mười năm tương lai rất khó có thể gặp được lần nữa.
Mà ngay khi Chương Dạng vừa mới nói xong những lời này thì Quý Hành Tung cũng đã trở lại.
Quý Hành Tung bởi vì chuyện của Hồ Đại Vi mà trở về nhiều ngày rồi nhưng vẫn rất bận rộn.
Nếu không phải buổi tối hôm nay phải về để người hai nhà yên tâm, nói không chừng lúc này anh vẫn còn đang ở trong văn phòng.
Lúc ở cửa anh đã nghe thấy câu nói kia của Chương Dạng, sắc mặt anh không quá đẹp. Vốn dĩ Quý Hành Tung thiếu chút nữa bận bịu quá mà quên mất, lúc trước Chương Dạng đã bảo đảm ở trước mặt mình như thế nào, sau lại biến thành "bằng mặt không bằng lòng" như thế nào, anh còn chưa có tìm gặp Chương Dạng để "tâm sự” tử tế. Kết quả hiện giờ nghe thấy Chương Dạng nhắc tới những lời này, nghe ngữ khí của người này, Quý Hành Tung có thể kết luận được rằng cô căn bản không hề có một chút hối hận nào cả. Nếu còn gặp được chuyện như vậy, anh dám cam đoan Chương Dạng chạy trốn đi tích cực hơn bất kì một ai khác.
"Gặp được một lần cũng đủ rồi." Sau khi Quý Hành Tung đi vào cửa, nặng nề mở miệng tiếp lời nói của Chương Dạng.
Chương Dạng sửng sốt, sắc mặt cứng đờ, cô làm sao có thể đoán được chuẩn xác rằng Quý Hành Tung sẽ trở về đúng vào thời điểm này, hơn nữa còn đúng lúc nghe được lời nói kia của cô chứ?
Nhưng Chương Năm mọi khi luôn làm trái ý Quý Hành Tung khi nghe thấy lời này lại tán đồng gật gật đầu.
Người một nhà đã tới đông đủ nên bữa cơm chiều cũng bắt đầu.
Chương Dạng cảm nhận được sự nhiệt tình của cả nhà trên bàn cơm, đồ ăn trong chén đã xếp thành tòa núi nhỏ.
Chẳng sợ cô đã nói đi nói lại rằng chính mình không có ăn hết được nhiều như vậy nhưng sự quan tâm của người lớn thật sự không có từ chối được, Chương Dạng đành phải quay sang nhìn Quý Hành Tung xin giúp đỡ.
Quý Hành Tung ngồi ở ngay bên người cô, Chương Dạng trộm dùng chân chạm chạm vào chân của Quý Hành Tung dưới bàn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận