Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 345: Thí Nghiệm

Chương 345: Thí NghiệmChương 345: Thí Nghiệm
Một chiếc váy nhung đen bó sát, hay nói cách khác là một chiếc váy bó sát, chỉ dài hơn phần áo trên người một cm, phần cổ ôm sát nhưng đường viền cổ áo rất thấp, chỉ có hai dây mảnh ở vai, khó khăn lắm mới giữ được sức nặng của bộ ngực
Xuống dưới là đai lưng đan vào nhau, bó eo vào rất nhỏ, kiểu cách không khác với phong cách quý tộc của Châu u trước thế kỷ trước là mấy.
Chương Dạng nhìn mình trong gương, duỗi tay khoa tay múa chân một chút, vòng eo nhìn lướt qua cũng thật chỉ bằng bàn tay, gầy mỏng cực kỳ.
Mà làn váy kia, chỉ là một lớp sợi nhỏ màu đen, cái gì cũng không che được.
Lúc này Chương Dạng đã cởi áo choàng tắm ra, tuy rằng trong nhà có máy sưởi không đến mức quá lạnh, nhưng bỗng chốc ăn mặc mỏng manh như vậy, cô vẫn không nhịn được hơi co người lại, trên cánh tay nhỏ nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
Đồng thời, Chương Dạng cầm tay Quý Hành Tung đặt vào bên hông mình. "Vẫn chưa mở mắt được sao?" Quý Hành Tung hỏi, khi nói lời này, lòng bàn tay anh đã nóng bỏng, dán chặt vào làn da bên eo Chương Dạng, giống như sắp bốc cháy vậy.
Chương Dạng "Ừm" một tiếng,'Không thể."
Nói xong, cô duỗi tay đến chiếc đèn bên tủ đầu giường kia, sau đó khiến cho cả phòng ngủ đều chìm vào trong bóng đêm.
Cả người cô đều dán lên người đàn ông trước mặt.
Cảm giác đầu tiên của Quý Hành Tung là ngứa, một vòng lông tơ màu trắng trên cổ áo Chương Dạng cọ xát vào ngực anh, lông thỏ mềm mại mang đến cảm giác ngứa buông, gần như khiến cơ thể Quý Hành Tung căng chặt.
Anh không chút khách khí mà vươn tay về phía trước, sau đó một bàn tay khác trực tiếp ôm Chương Dạng lên.
Chương Dạng theo bản năng suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng trong đầu vẫn coi như tỉnh táo, biết lúc này đang ở nhà, cô liền cắn một ngụm vào đầu vai Quý Hành Tung để chặn tiếng kêu kia lại. Tim cô đập rất nhanh, loại cảm giác này, giống như đang làm chuyện xấu ngay trước mắt người lớn vậy, chột dạ vô cùng. "Anh làm gì thế hả?" Chương Dạng thấp giọng hỏi.
Quý Hành Tung khẽ cười một tiếng, từ trong giọng anh không khó nghe giờ phút này tâm trạng của anh đang rất tốt.
"Không phải cái giường này kêu rất lớn sao?" Quý Hành Tung giải thích nói.
Lần trước bọn họ đã từng làm “Thí nghiệm” rồi, loại giường lò xo xưa cũ này rất khác với giường gỗ đặc ở tứ hợp viện. Huống chi, cái giường trong phòng Chương Dạng này lại chỉ là giường đơn.
Mà mỗi lần Quý Hành Tung quậy ra tiếng thì đều không hề nhỏ.
"Hay là nói, Hạ Hạ muốn mọi người đều nghe thấy hả?" Quý Hành Tung tiếp tục nói bên tai Chương Dạng.
Thật ra vào lúc Quý Hành Tung vừa mở miệng nói, gần như Chương Dạng đã lập tức nghĩ tới lần ngủ lại nhà cô lần trước, buổi tối làm ra tiếng động, hơn nữa càng mất mặt chính là, ngày hôm sau cô còn ngủ thẳng tới tận buổi chiều mới dậy, quả thực không biết nên gặp mặt người khác như thế nào. Bây giờ lại nghe Quý Hành Tung nhắc tới, lỗ tai Chương Dạng thoat cái đỏ bừng lên. "Anh phiền ghê á!" Cô duỗi tay muốn che miệng Quý Hành Tung lại: "Anh không được nói!" Cô hung dữ nói.
Quý Hành Tung lúc này bị bịt kín miệng, chỉ có thể nghẹn ngào cười ra tiếng.
Anh quả thực cực kỳ thích dáng vẻ bởi vì thẹn thùng mà trở nên có chút tức giận muốn hộc máu của Chương Dạng, thật sự giống như là một mèo con đang xù lông, nhảy dựng lên muốn bắt người, nhưng cô lại không biết dáng vẻ này ở trong mắt anh lại đáng yêu đến không được, hung dữ mềm mại, thật là muốn mạng của anh luôn.
Quý Hành Tung giống như nghe vào lời Chương Dạng, thật sự không có nói tiếp nữa, nhưng anh lại nhân cơ hội vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay tuyết trắng mềm mại của Chương Dạng.
Động tác này lại khiến cho người trong lòng anh giống như bị doa sợ, nhanh chóng thu tay nhỏ của mình lại.
"Anh, anh làm gì thế hả!" Giọng nói của Chương Dạng nghe ra có vẻ rất đè nén.
Quý Hành Tung cũng học theo cô, lắp ba lắp bắp: "Anh, anh không làm gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận