Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 375: Nghich Ngom

Chuong 375: Nghich NgomChuong 375: Nghich Ngom
Chương Dạng ôm Quý Thư Lễ ngồi xuống, đối phương giống như vẫn còn muốn nghe tiếng lục lạc, ngồi ở trong lòng Chương Dạng liều mạng ngẩng đầu, miệng nhỏ liên tục "Hừ hu ha hai.
Chương Dạng võ chiếc mông nhỏ của cô bé: "Còn muốn đánh người sao?"
Trả lời Chương Dạng vẫn là ngôn ngữ trẻ con.
Chương Năm: "Cứ để con bé đánh đi, dù sao cũng không đau."
Chương Dang:
"Nói nữa, con bé chơi rất vui vẻ." Chương Năm tiếp tục nói, sau đó còn cầm tay chụp lục lạc trêu chọc Quý Thư Lễ.
Quý Thư Lễ nể tình nâng lên cánh tay nhỏ ;Ân ân a a" nhìn ông cậu nhỏ ở trước mặt, trên khuôn mặt mũm mĩm đều là nụ cười ngây ngô.
"Em đừng chọc nó nữa, vừa rồi con bé mới uống sữa, hiện tại tinh lực đang tràn đầy, em nhanh ăn cơm đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội." Chương Dạng tới đây chính là đón chào Chương Năm, em trai mình bị phong bế cả mấy tháng mới ra ngoài, tuy rằng thức ăn ở nhà ăn cũng không kém, nhưng sao có thể so với đồ ăn trong nhà? Huống chi dọc đường đi cũng mệt mỏi, nên ăn uống sớm nghỉ ngơi mới đúng.
Nhưng có vẻ như Chương Năm không cảm nhận được tấm lòng của Chương Dạng.
"Không cần, em không đói bụng lắm” Chương Năm cũng chưa nhìn sang Chương Dạng một cái, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Quý Thư Lễ, anh còn phối hợp vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Quý Thư Lễ. Chương Năm không có ngẩng đầu nhìn nên đương nhiên không thể nhìn thấy biểu cảm khó nói của Chương Dạng, anh còn tiếp tục nói: "Mới sinh ra nhìn nhăn dúm dó, tại sao em mới ra ngoài vài tháng lại đáng yêu như vậy? Bọn nhóc thay đổi cũng quá lớn đi."
Nói xong, Chương Năm ngẩng đầu cười nhìn Chương Dạng: "Chị, chị không cần phải xen vào, em có thể chơi với con bé."
Chương Dạng: ”...'
Từ vẻ ngoài này, cô hiểu rằng có Quý Thư Lễ, Chương Năm thậm chí còn không thèm muốn ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình. Điều này khiến cô nhớ tới Quý Hành Tung, mấy ngày đầu tiên khi mới có con gái, Quý Hành Tung cũng có bộ dạng như vậy, cho dù cô bé đang ngủ say thì anh cũng có thể đứng ngoài cũi nhìn cả một hai tiếng.
Thấy Chương Năm thích chơi với Quý Thư Lễ như vậy, cô bé cũng có vẻ thích chơi với cậu nhỏ của mình, Chương Năm cũng không buồn thuyết phục thêm, tuỳ ý em trai, dù sao cuối tuần cô cùng Quý Hành Tung vẫn luôn ở đại viện. Không có biện pháp, cha mẹ hai bên đều yêu thích con nhóc Quý Thư Lễ này, nếu như bọn họ không trở lại, vậy cuối tuần ở tứ hợp viện sẽ có thể có thêm rất nhiều người. Một khi đã như vậy, còn không bằng để cô cùng Quý Hành Tung mỗi tuần mang theo cô gái nhỏ trở lại.
Chương Dạng đã đánh giá thấp sự yêu thích của Chương Năm đối với Quý Thư Lễ, ban đầu trước khi Quý Thư Lễ được sinh ra thì anh đã mua rất nhiều váy công chúa cho cô bé. Sau này, khi Quý Thư Lễ được sinh ra, những món đồ liên tục được gửi đến tứ hợp viện. Và mỗi lần Chương Năm mang con nhóc Quý Thư Lễ ra ngoài, việc này thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Chương Dạng cùng Quý Hành Tung đều ý thức được thế hệ trước quá mức nuông chiều Quý Thư Lễ, đặc biệt là chờ đến Quý Thư Lễ một hai tuổi, khi biết đi đường, vừa đi nghiêng ngả lao đảo vừa to mò nhìn các cửa hàng xung quanh. Chỉ cần đồ vật mà con bé muốn, không cần gọi người, đôi mắt to ngập nước dừng ở nơi nào, cho dù là ông nội hay ông ngoại của bạn nhỏ Quý Thư Lễ đều là vung tay trực tiếp mua tới.
Điều này ít nhiêu có chút khác biệt với triết lý giáo dục của Chương Dạng, theo cách nhìn của Chương Dạng, việc không ngừng thỏa mãn mong muốn của cô gái nhỏ không phải là điều tốt.
Do đó, Quý Thư Lễ đã có ít thời gian được ông nội và ông ngoại đưa ra ngoài chơi một mình. Mỗi khi ra ngoài, bên cạnh cô bé đều có Chương Dạng hoặc là Quý Hành Tung. Quý Hành Tung đương nhiên nghe theo Chương Dạng, cho dù anh muốn chiều chuộng con gái mình anh vẫn phải nghe theo lời vợ mình, không thể nuông chiều con gái mình mãi mãi, vì vậy anh đương nhiên đứng về phía Chương Dạng.
Kết quả, Chương Dạng cùng Quý Hành Tung phòng bị được người lớn trong nhà, nhưng không thể phòng được Chương Năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận