Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 248: Mất Mặt

Chương 248: Mất MặtChương 248: Mất Mặt
Chỉ xem xem những người xung quanh xem hai người nói chuyện này đầu óc có bị ngu ngốc hay không, nếu tới đây rồi còn nghe không hiểu cũng không nhìn ra được lời nói dối vụng về của Dư Thục Hoa, vậy Chương Dạng cũng chỉ có thể cảm khái một tiếng... Vậy cũng thật là quá ngu ngốc.
Dư Thục Hoa thoáng trợn to mắt lên nhìn Chương Dạng.
Chương Dạng đối diện với ánh mắt cô ta không tránh không né, ôm lấy hai tay, tư thái dương dương tự đắc cũng không có vẻ thịnh khí lăng nhân. Thậm chí còn bởi vì sự chênh lệch chiêu cao giữa Chương Dạng và Dư Thục Hoa mà Chương Dạng càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn hơn, thoạt nhìn cũng yếu thế hơn Dư Thục Hoa một chút.
"Chẳng lẽ hiện giờ tôi đang bắt nạt cô sao? Cô còn khóc?" Chương Dạng lại hỏi lại một lần nữa để xác nhận.
"Không có...' Dư Thục Hoa nói chuyện lúng ta lúng túng.
"Vậy vì sao mà cô khóc?”
Dư Thục Hoa: ...' "Cô muốn hãm hại tôi à" Sau một lát Chương Dạng buông cái định nghĩa cho người trước mặt.
Dư Thục Hoa: "!"
Hiện giờ mọi người xung quanh còn không có vây quanh hai người khoa trương như vậy nhưng hiện giờ có không ít người hai mắt nhìn vào sân bóng rổ nhưng lực chú ý của lỗ tai đều đặt ở trên người Chương Dạng và Dư Thục Hoa.
Ban đầu khi nghe thấy tiếng nức nở như có như không của Dư Thục Hoa kia, thật sự có người cảm thấy Chương Dạng quá cường thế. Nhưng mà tới hiện tại rồi khi nghe được những lời phía sau đó của Chương Dạng thì một đám đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Dư Thục Hoa.
Nhưng câu đối thoại đó đều làm trò trước mặt mọi người mà nói ra, Chương Dạng có thái độ gì, bọn họ không thấy trong mắt sao?
Chương Dạng lại không nói thêm gì nữa, vì cái gì mà Dư Thục Hoa phải khóc sướt mướt như vậy?
Không có người nào thích người cứ hở ra cái là khóc, giống như toàn thế giới đều là người khiến cô ta ủy khuất vậy. Thời điểm còn chưa rõ chân tướng, không ít người theo bản năng mà thiên hướng người rơi lệ bởi vì thoạt nhìn người như vậy có vẻ nhược thế đáng thương, kích phát ý muốn bảo vệ của người khác. Nhưng sự thật chân tướng có thể lấy ai khóc hay ai không khóc ra để kết luận hay sao?
Chương Dạng không có đưa ra câu trả lời, cô nhìn Dư Thục Hoa đang nói chuyện không ra lời liền biết ngay rằng mục đích hôm nay của chính mình đã đạt được rồi.
Chương Dạng thở dài một hơi: "Tôi tới đây cũng chỉ để hỏi cô vì cái gì có nhiều người như vậy nhưng cô lại chỉ đi đưa nước cho một mình Quý Hành Tung mà thôi. Không nghĩ tới vấn đề này làm cô khó trả lời như vậy, thật sự ngại quá."
Ngữ khí khi nói lời này, nghe như thật sự có vài phần xin lỗi, Chương Dạng nhìn gương mặt xanh hồng đan xen của Dư Thục Hoa, nhẹ nhàng thở dài một hơi sau đó xoay người rời đi.
Cô căn bản không có thật sự nói câu nặng lời nào với Dư Thục Hoa cả.
Nhưng hiện tại, những người bên cạnh Dư Thục Hoa lại không tự chủ được đứng cách xa cô ta ra một chút. Nếu lại đứng chung một chỗ với Dư Thục Hoa nữa các cô cũng sẽ bị những ánh mắt khinh bỉ như có như không từ xung quanh phóng tới làm ngộ thương.
Dư Thục Hoa cũng nhanh chóng ý thức được tình cảnh trước mắt của mình, hiện giờ ván cờ duy nhất cô ta có thể xoay chuyển được lại chính là lại đi tìm Chương Dạng để nói chuyện, tìm chứng cứ có sức thuyết phục rằng giữa mình và Quý Hành Tung không có chuyện gì hết.
Nhưng mà cô ta có thể sao?
Cô ta căn bản không có xác định được chính mình có nói lại được Chương Dạng hay không, huống chi ở bên cạnh Chương Dạng còn có người từng có xích mích với cô ta như Chu Cẩn.
Dư Thục Hoa không sợ Chu Cẩn nhưng cô †a sợ nắm tay của Chu Cẩn.
Thời điểm mà đối phương điên lên, trường hợp đó không có trưởng bối ở thật sự đúng là không nhất định có người nào kiêm chế được cô lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận