Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 310: Chủ Động "Chu6c Tội”

Chương 310: Chủ Động "Chu6c Tội”Chương 310: Chủ Động "Chu6c Tội”
Đôi mắt Chương Dạng cong lên, nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng: "Được rồi, em không nói bậy. Dù sao đúng là anh có vấn đề, ai sẽ đưa tiền lương cho một người mới gặp được mấy lần chứ?"
Tới tình trạng này rồi, Quý Hành Tung hiểu rõ tính tình Chương Dạng, sợ là cô không hỏi đến cuối cùng thì sẽ thê không bỏ qua.
"Muốn biết?" Tay Quý Hành Tung hơi dùng sức, đã kéo Chương Dạng đang đi bên đường về sát người mình, để cô đi đường cho cẩn thận.
Chương Dạng vội gật đầu không ngừng, cô đã rối rắm cả ngày rồi.
"Em không biết?" Quý Hành Tung hỏi.
Chương Dạng trợn mắt coi thường: "Anh như này không phải là biết rõ cố hỏi sao?"
Quý Hành Tung hơi mím môi: "Nói cho em nghe cũng không phải không được." Anh nói: "Nhưng bây giờ thì không được."
Chương Dạng: "?"
Quý Hành Tung nắm bàn tay kia của Chương Dạng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Chương Dạng, sau đó khẽ cong môi. Dáng vẻ ấy nhìn qua khiến khí chất trầm ổn trên người anh có thêm vài phần phong lưu, Quý Hành Tung tiến đến bên tai Chương Dạng: "Muốn đáp án thì không thể đơn giản như vậy."
Khó được có chuyện mà Cô Chương nhà anh nghĩ không ra, đương nhiên anh phải lợi dụng một phen rồi.
Chương Dạng: ”...'
Thật ra trong lòng cô đã có phỏng đoán từ lâu, nhưng bây giờ tự nói ra thì... đầu tiên không nói Quý Hành Tung có thể thừa nhận hay không, mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bây giờ nghe thấy Quý Hành Tung đưa ra yêu cầu, trong lòng Chương Dạng có một dự cảm không tốt lắm: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Anh nghỉ phép vài ngày, Cô Chương cũng tang ca vài ngày, Cô Chương..." Quý Hành Tung dừng một chút, một tay mở cổng lớn tứ hợp viện ra, một tay kéo Chương Dạng vào, ấn người vào sau cửa: "... có phải đã quên mất chúng ta là... Tân hôn rồi không?"
Quý Hành Tung thấp giọng hỏi, giống như là thấp giọng nỉ non bên tai Chương Dạng, lại cũng há mồm cắn vành tai cô.
Chương Dạng bị giọng nói tram thấp tê dại của Quý Hành Tung khiến cho lỗ tai phát ngứa, nháy mắt tiếp theo, cô đã cảm thấy vành tai ướt át, còn cả đầu lưỡi mềm mại của Quý Hành Tung. Nhịp tim Chương Dạng dường như cũng theo động tác của Quý Hành Tung mà lỡ một nhịp. Hai chân cô ta hơi nhữn ra, sắp không đứng được.
Tân hôn? Chương Dạng vẫn muốn kéo lý trí của mình về, cô muốn nói cút tân hôn đi, rõ ràng hai người cầm giấy kết hôn cũng đã hơn nửa năm rồi, nhưng ngay sau đó, Quý Hành Tung lại ngậm lấy vành tai cô lần nữa, nhẹ nhàng liếm mút, chút lý trí mới nhen nhóm lên kia nháy mắt đã tan thành mây khói, không biết chui vào xó xỉnh nào rồi.
Chương Dạng thấp giọng kêu một tiếng, giọng nói kia có chút uyển chuyển mê người, ít nhất trong tai Quý Hành Tung nghe là như vậy.
Quý Hành Tung dường như cũng không để ý câu trả lời của Chương Dạng, anh chỉ lo làm việc của mình.
Trời lạnh, lúc ra khỏi nhà, trên vai Chương Dạng khoác một chiếc khăn quàng cổ lông dê, lúc này chiếc khăn quàng cổ kia đã rơi trên mặt đất, Quý Hành Tung ôm cô lên, vươn tay ôm eo nhỏ của cô, đè lên phía sau cửa.
Đôi môi kia đã từ vành tai di chuyển đến đôi mắt Chương Dạng, sau đó dừng lại ở chóp mũi, cuối cùng đến mục đích, Quý Hành Tung ngậm lấy đôi môi mềm mại trước mắt.
Dường như có thoang thoảng hương thơm, còn có ngọt vị, khiến anh chưa bao giờ mê ngọt lại mê muội mất lý trí vì vị ngọt ấy.
Chương Dạng biết mấy ngày nay đúng là cô đã hơi vắng vẻ Quý Hành Tung, đặc biệt là vào lúc đối phương còn cố ý nghỉ phép lo liệu tất cả chuyện liên quan đến hôn lễ, mà cô thì trừ buổi tối có mặt ở phòng ngủ ra hình như là có chút không thể nói nổi.
Chương Dạng cắn rứt lương tâm, liền ôm ấp Quý Hành Tung, dường như đang chủ động "Chuộc tội".
Bạn cần đăng nhập để bình luận