Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 147: C6 Nen Chia Tay Khong?

Chuong 147: C6 Nen Chia Tay Khong?Chuong 147: C6 Nen Chia Tay Khong?
Thái Lệ biết bản thân không nên chủ động hỏi, giữa cô ta và Chương Dạng căn bản chẳng có chút giao tình nào cả, mà thậm chí bởi vì chuyện trong hội giao lưu, phỏng chừng người này còn chẳng có một tí hảo cảm nào với cô ta hôm nay Chương Dạng giúp đỡ, có lẽ là chẳng thể nhìn thấy dáng vẻ quá đáng thương của cô ta. Nhưng mà hiện giờ Thái Lệ vẫn không nhịn được hỏi.
"Cô kết hôn rồi?"
Chương Dạng nghe vậy thì nhìn theo ánh mắt Thái Lệ, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của cô ta đều dừng ở bàn tay mới dơ lên vuốt sống mũi của cô.
Có lẽ là bởi thời điểm này cô nghĩ tới người đàn ông kết hôn cùng với mình cho nên trên gương mặt vốn vô biểu tình của Chương Dạng bỗng dưng lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, tiếp theo đó cô gật gật đầu: "Đúng vậy."
Thái Lệ cảm thấy trong miệng mình có chút chua xót, chẳng sợ đã nuốt nước miếng vẫn cảm thấy cổ họng đắng ngắt tới khó chịu.
"Rất xin lỗi." Cô ta bỗng nhiên nói. Chương Dạng như là cảm thấy rất ngoài ý muốn, cô nhướng mày.
Thái Lệ cảm thấy hình như sau khi mình nói ra ba chữ kia với Chương Dạng xong thì tựa hồ cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, cô biết chuyện của chính mình và Chu Vĩ khả năng gần như Chương Dạng đã biết hết rồi, hơn nữa chuyện hôm nay, phỏng chừng cô ta ở trong mắt người phụ nữ trẻ tuổi này đã không còn bí mật gì cả.
"Lần ở hội giao lưu kia, tôi rất xin lỗi." Thái lệ lên tiếng giải thích: "Tôi ghen ghét với cô cho nên lúc đó mới nói ra những lời khó nghe, làm những chuyện như vậy. Vô cùng xin lỗi..."
Chương Dạng há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô không phải rất muốn nói mấy lời dối trá như "Không sao cả", rốt cuộc lúc ấy cô cảm thấy vừa buồn cười lại vừa tức giận, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của Thái Lệ, cô cũng không thể làm ra được cái kiểu đưa chân dẫm đạp vài cái. Cho nên, cô dứt khoát bảo trì sự im lặng.
"Đây là báo ứng của tôi đi." Thái Lệ không để bụng Chương Dạng trả lời cái gì, cô ta nhẹ giọng nói: "Là do tôi ái mộ hư vinh, vứt bỏ một người luôn đối xử rất tốt với tôi, hiện giờ tôi cũng đã bị người ta vứt bỏ rồi."
Chương Dạng quay đầu lại nhìn cô ta một cái, nhìn thấy sự hôi bại và không có chút sinh khí nào trên mặt cô ta cuối cùng cô vẫn mở miệng khuyên bảo: "Còn không phải là gặp một thằng đàn ông rách sao? Về sau đường còn dài, vì một thằng khốn như vậy mà thất hồn lạc phách thật sự là không đáng chút nào cả.
Cô không bình phán sinh hoạt cá nhân của người khác nhưng mà những người đàn ông giống như Trân Hồng Tinh, thật sự không đáng để bất luận một cô gái nào khổ sở vì hắn.
Thái Lệ cười khổ, hết thảy mọi thứ hiện giờ cô ta có đều là do Trân Hồng Tinh đưa cho, nơi nào mà cô ta có thể nắm chắc cảm thấy Trần Hồng Tỉnh là rác rưởi như là Chương Dạng chứ, muốn đá là đá?
Huống hồ...
"Cô cảm thấy tôi hẳn là nên chia tay với anh ta sao?" Thái Lệ mím môi.
Chương Dạng nhìn chằm chằm vách tường xanh vàng phía đối diện, bên trên có những dấu vết loang lổ, cô vừa nghĩ cái bệnh viện này có lẽ phải quét vôi thêm một lần lại vừa thuận miệng đáp lại vấn đề của Thái Lệ— "Không nên sao? Người đàn ông như vậy cô giữ lại là để hắn ta tới tra tấn chính mình hay thế nào? Hiện giờ cô không muốn chia tay, chẳng lẽ cô không cảm thấy rằng đó không phải là bởi vì chính bản thân cô không thể rời khỏi hắn ta mà là do không muốn thừa nhận quyết định vì hắn ta mà chia tay với một người khác chính là sai lầm sao?" Chương Dạng nói không nhanh không chậm: "Nói đến cùng, đây là do cô không dám đối mặt với sai lầm của chính mình, không dám thừa nhận nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận