Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 242: Chot Da

Chuong 242: Chot DaChuong 242: Chot Da
Lúc Chương Năm nói ra những lời này chậm rì rì nhưng những người xung quanh nghe thấy được lại sôi nổi lắp bắp kinh hãi.
Trong quân đội có nhiều người như vậy cũng không phải tất cả mọi người đều ở trong đại viện, biết được một tâng quan hệ kia của Chương Năm và Quý Hành Tung.
Hơn nữa Quý Hành Tung kết hôn cùng với Chương Dạng còn không có chính thức tổ chức hôn lễ, người quen biết Chương Dạng lại càng ít hơn. Mà từ trước Chương Năm và Quý Hành Tung không có hợp nhau lắm, hiển nhiên anh sẽ tuyệt đối không bao giờ tuyên dương chuyện Quý Hành Tung là anh rể của mình ra cho mọi người trong quân doanh biết. Điều này dẫn tới có rất nhiều người không hề biết tầng quan hệ trực tiếp giữa hai người này, hiện giờ hai mặt nhìn nhau.
Bạn bè bên cạnh Quý Hành Tung và Chương Năm đều không phải là những người lắm miệng, không có ai đem cuộc sống sinh hoạt của bạn bè mình ra làm đề tài nói chuyện với những người khác.
Cho nên hiện tại khi Dư Thục Hoa nghe thấy những lời này xong, trực tiếp sững sờ tại chỗ. Cô ta hy vọng là do chính bản thân mình nghe lầm nhưng giờ phút này khi tâm mắt lạnh như băng kia của Chương Năm đảo qua người cô ta, chính là lại nói cho cô ta thêm một lần nữa rằng, người mà cô ta vừa mới quấy rầy chính là anh rể của anh.
Sau khi Chương Năm nói xong lời này thì vội vàng ném bỏ cái tay của Dư Thục Hoa mà mình đang nắm trong tay xuống, đồng thời còn khế "chậc" một tiếng. Cũng không biết tiếng chậc có vẻ rất ghét bỏ này của anh, đến tột cùng là đang ghét bỏ Dư Thục Hoa hay là ghét bỏ vừa rồi chính bản thân mình phải bóp mũi kêu Quý Hành Tung một tiếng "Anh rể".
Dù sao mặc kệ là anh nghĩ như thế nào, tiếng "chậc" ghét bỏ này của anh làm sắc mặt của Dư Thục Hoa trở nên trắng bệch.
"Phó doanh Quý là anh rể của anh?" Lời này của Dư Thục Hoa cũng không biết là đang hỏi Chương Năm hay là đang lẩm bẩm một mình, nghe như mới thất hồn lạc phách.
Chương Năm gật đầu: "Bằng không thì sao?" Anh có một câu châm chọc muốn nói ra lắm nhưng mà hiện giờ coi như nể mặt Dư Thục Hoa là một đồng chí nữ nên vẫn nhịn xuống không có nói, không phải anh rể anh chẳng lẽ lại là chông hợp pháp của người phụ nữ trước mắt này chắc?
Nụ cười mỉm trên mặt Dư Thục Hoa sắp không duy trì được dưới cặp mắt tựa hồ cái gì cũng nhìn thấu hết thảy kia, cô ta khô cằn mà giải thích: "Tôi chỉ thấy phó doanh Quý chơi bóng ra không ít mồ hôi cho nên mới..."
"Chị!" Chương Năm không đợi cô ta nói xong hết câu, bỗng nhiên quay đầu lại gọi một tiếng với Chương Dạng đang đứng ở cách đó không xa.
Tiếng nói của Dư Thục Hoa đột nhiên im bặt, cô ta cơ hô không dám quay mặt lại để nhìn người mà Chương Năm vừa mới gọi kia.
Lúc trước cô ta dám dán tới bên cạnh Quý Hành Tung, còn không phải thấy người vợ trên danh nghĩa kia của Quý Hành Tung căn bản là không hề xuất hiện ở trong quân đội sao? Mặc dù biết hành vi của bản thân sẽ không được người ta tiếp nhận nhưng cô ta cũng có thể an ủi chính mình rằng, Quý Hành Tung cũng là người bị hại, chẳng qua là anh nể mặt mũi trưởng bối trong gia đình nên không thể không kết hôn với một người mà mình chẳng thích.
Nhưng mà hiện giờ, Chương Dạng xuất hiện, da mặt cô ta còn chưa dày tới độ cảm thấy hành động của chính mình ở trước mặt đối phương là quang minh chính đại. Cô ta, cảm thấy vô cùng chột dạ.
Mà ước chừng ngay khi Chương Năm di tới trước mặt của Quý Hành Tung Chương Dạng cũng đã một lần nữa lùi về dưới bóng râm, chen tới đứng chung một chỗ với Chu Cẩn.
Tuy rằng cô không quen biết người phụ nữ đứng ở trước mặt Quý Hành Tung là ai, nhưng mà cô vô cùng tin tưởng Quý Hành Tung sẽ không để cho chính mình rơi vào bất kì tình huống nan kham nào cả.
Đến nỗi vì cái gì mà hiện giờ không đi theo Chương Năm qua bên đó, chỉ bởi vì cô cảm thấy nắng cuối thu này quá gắt, nếu như đứng phơi nắng nhiều thêm chút nữa khả năng phải đen đi hai tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận