Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 311: Bo Di

Chuong 311: Bo DiChuong 311: Bo Di
Quý Hành Tung nhận được tín hiệu, khóe môi không khỏi cong lên, đôi mắt nhìn Chương Dạng cũng trở nên thâm sâu hơn rất nhiều.
Cần cổ thon dài của Chương Dạng đã thoát ra khỏi cổ áo, cô vừa mới cảm nhận được được một trận lạnh lso đâu mùa đông, rất nhanh một giây sau, đôi môi ấm áp của Quý Hành Tung đã dán lên.
Lúc ấy không hề cảm thấy có chút rét lạnh nào nữa mà thay vào đó là cực nóng.
Mặc dù là sườn xám mùa đông, nhưng cũng có thể phác hoạ dáng người rất đẹp của cô gái trẻ, mà Quý Hành Tung thậm chí không cần duỗi tay thăm dò vào trong, cũng có thể dễ dàng nắm lấy nơi đẹp de kia của Chương Dạng.
Người trong lòng có chút run rẩy, dường như co rúm lại, lại dường như cực kỳ thoải mái không khống chế được mà run rẩy. Dù sao cho dù là như thế nào cũng đều giống nhau, đều khiến cho Quý Hành Tung giờ phút này đỏ cả mắt.
"Quay về..." Chương Dạng cắn chặt môi dưới, trên gò má nổi lên màu hồng, đôi mắt kia như đang nói chuyện, thấp giọng cầu xin.
Toàn thân cô đều bị Quý Hành Tung nắm chặt, giống như dây leo vậy, bị gió thổi bị mưa vùi, có vẻ cực kỳ yếu đuối mong manh. Nhưng dáng vẻ này, lại càng khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn vùi dập.
Quý Hành Tung không nghe lời cô, vào lần trước ở trong thư phòng, khi Chương Dạng nghe điện thoại của Giản Thanh Tùng, Quý Hành Tung cũng đã phát hiện thật ra Chương Dạng rất ngại ngùng về chuyện này, trừ phòng ngủ ra thì những nơi khác cô sẽ rất khẩn trương. Cho dù căn bản tứ hợp viện không có người khác, cô cũng có thể căng chặt cơ thể, toàn thân, chỗ nào cũng rất chặt chẽ.
Một Chương Dạng như vậy rất khó có thể nhìn thấy, nhưng lại khiến Quý Hành Tung trầm mê.
Cách lần cô nhận điện thoại của Giản Thanh Tùng đã có mấy tháng, bây giờ khó khăn lắm mới cơ hội một lần, làm sao Quý Hành Tung có thể nghe theo Chương Dạng?
Anh ôm chặt cô, ban đầu là ở phía sau cửa. bây giờ lại đúng là thời gian tan tâm, tứ hợp viện cách chợ rau không xa, thường thường sẽ có người đi vào nhầm ngõ nhỏ này, cách một cánh cửa, có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng động bên ngoài.
Trường hợp này, có chút quá mức kích thích.
Chương Dạng không nhịn được ôm chặt Quý Hành Tung, cô cắn chặt môi, chỉ sợ mình sẽ phát ra một tiếng động nhỏ.
Ngay vào lúc Chương Dạng cảm thấy mình sắp không nhịn được kêu ra tiếng, Quý Hành Tung bỗng ôm chặt cô, sau đó nâng mông cô lên, xoay người đi vào trong tứ hợp viện, đồng thời bịt kín môi cô, khiến cho tiếng thét chói tai kia biến mất ở giữa môi răng.
Chương Dạng hơi thất thần trong giây lát, nhưng khi cô hoàn hồn, người cô đã bị Quý Hành Tung đặt dựa vào "hành lang hoa” mà anh cố ý cho xây dựng cho cô. Tuy vào đông đã không có hoa tươi, nhưng vẫn còn cây xanh bốn mùa đang rủ xuống dưới. Dây leo mềm mại lạ lãm kia, mặc kệ tâm trang hiện giờ của chủ nhân vẫn tự tại tung bay trong gió, còn rất nghịch ngợm mà "chào hỏi" hai người đang ở hành lang.
Sau lưng và trên cổ Chương Dạng bị dây leo mềm mại đụng vào: "Quý Hành Tung..." Trong giọng cô mang theo tiếng khóc nức nở, đáng thương vô cùng mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, chu môi đỏ: "Bỏ đi." Quy Hanh Tung van con co tam trang ranh rỗi trêu chọc cô: "Ngày mai ném hết chúng nó đi nhé?"
Chương Dạng: 小
Cô có ý này hồi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận