Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 279: Khói Bui Mo Mịt

Chương 279: Khói Bui Mo MịtChương 279: Khói Bui Mo Mịt
Sau khi tiến vào khu rừng rậm, nhiệt độ không khí xung quanh cao hơn mấy độ, còn có không ít bụi bặm màu đen bay lơ lửng giữa không trung. Tiểu dương cùng Chương Dạng đều mang khẩu trang màu trắng, không bao lâu trên khẩu trang cũng đã dính không ít tro bụi màu đen.
Mùa thu khô ráo, gió lớn, làm dập lửa rừng trở nên càng không dễ dàng.
Sắp tới trung tâm hoả hoạn, Chương Dạng thấy chung quanh vẫn có không ít nhân viên phòng cháy.
Giải phóng quân tùy tiện ngồi dưới đất. Trên mặt những người này không một ai còn sạch sẽ, đều là màu đen tro bụi, có người còn dùng tay lau lung tung vài lần, không chỉ không làm mặt sạch hơn mà càng trở nên buồn cười.
Tiểu dương chụp màn trước mắt này một nháy, Chương Dạng chủ động bắt chuyện cùng người.
Từ trong miệng người lính cứu hoả này, Chương Dạng biết được phần lớn những người họ đã chiến đấu hăng hái hai ngày hai đêm, chưa nghỉ ngơi, hiện tại này chỉ là đổi ca, nghỉ trên đường một chút, bớt chút giờ gian ăn cơm. Mà suy đoán lúc trước của Chương Dạng cũng không sai, cô thấy giải phóng quân ở lối vào ngày hôm qua mới lục tục đến.
"Chúng tôi không đủ nhân lực, quá nhiều chỗ cháy, diện tích lại rộng. Đội giải phóng quân hôm qua tới nghe nói là đơn vị có tốc độ hành quân nhanh nhất của bộ đội, những người khác còn đang trên đường đến, bọn họ đã tới trước."
Khi những người này nói chuyện, Chương Dạng thấy màn thầu trong tay họ.
Cái gọi là ăn cơm, cũng chỉ là màn thầu lương khô mang theo như vậy, tuỳ tiện nhét mấy miếng vào miệng, nuốt xuống chỉ vì để duy trì thể lực, để không mất sức khi làm việc với cường độ cao.
Chờ đến khi mặt trời sắp lặn, lúc này Chương Dạng cùng tiểu dương mới kết thúc công việc, chuẩn bị trở về trấn trên. Trước khi rời đi, Chương Dạng để lại bánh quy nhỏ cùng chocolate phòng thân của cô. Mặc dù cô là phóng viên tiên tuyến nhưng so với lính cứu hoả thì còn an toàn hơn rất nhiều, ít nhất cũng còn có thời gian ăn một miếng cơm nóng.
Chờ đến khi lên xe trở về, Chương Dạng mới tháo khẩu trang xuống. Ra cửa khi còn là khẩu trang trắng, bây giờ đã đổi màu.
Cô lau lau mũi, quả nhiên, khăn giấy rất bẩn.
Cô mới ở trong núi rừng được bao nhiêu lâu, mà những chiến sĩ cứu hoả mấy ngày nay đều ở bên trong.
Trở lại nhà trọ, đầu tiên Chương Dạng tắm rửa một cái, sau đó chờ bọn Ninh Tu Tư trở về cùng nhau ăn cơm, trao đổi những tình huống thu được trong hôm nay.
Bên ngoài gió rất lớn, Chương Dạng sấy khô tóc sau đó đội mũ lên.
Bốn người tìm thấy một tiệm cơm nhỏ trên trấn trên, gọi ba bốn món những cũng không có món nào ngon miệng.
Ninh Tu Tư đi đến nơi có đám cháy xa hơn về phía bắc,/Tôi nhận được tin tức, tuy rằng cục diện hiện tại tạm thời được khống chế, nhưng muốn dập lửa hoàn toàn còn cần thêm một chút thời gian. Thị trấn vốn dĩ rất nhỏ, dân cư cũng không nhiều lắm, vật tư có hạn. Bây giờ có rất nhiều lính cứu hoả với giải phóng quân tới đây, vật tư có chút không đủ, tôi muốn xem có thể liên hệ với người quen đưa một ít vật tư vào đây."
Chương Dạng gật đầu, Ninh Tu Tư nghĩ đến điểm này, cô cũng nghĩ đến, còn có sau khi trở về, liên hệ với Liễu Viện nhờ người ở thủ đô liên hệ với cô.
"Trong lúc hoả hoạn, có hai người bị thương. Là nhân viên tuần tra, theo lời của người chạy trốn, khả năng nguyên nhân vụ cháy có thể là do người vào rừng săn bắt trái phép rồi đốt lửa trại ban đêm. Nhân viên tuần tra vì cứu người, kết quả mình bị một cây cháy đổ vào bị thương, bây giờ còn ở bệnh viện." Chương Dạng cũng chia sẻ tình báo của mình, cô và Ninh Tu Tư chắc chắn phải cùng hợp tác để đưa tin về vụ cháy rừng này.
"Cũng không biết đến tột cùng những thợ săn thú kia đang nghĩ cái gì, tôi hỏi người trong thị trấn, khu rừng ở thượng chu đã phát thông cáo, không cho phép những người không phận sự đi vào, kết quả còn có người đi vào săn thú rồi nhóm lửa, không biết mùa thu đông rất khô ráo, gió lớn nên dễ dàng phát sinh hoả hoạn hay sao?" Người nhiếp ảnh đi theo Ninh Tu Tư ngẩng đầu, có chút nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận