Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 184: Phanh Thay

Chuong 184: Phanh ThayChuong 184: Phanh Thay
Sắc mặt Tiểu Dương có chút khó coi, anh vừa đặt cuộn phim camera mini trong hộp nhựa, vừa đưa cho Chương Dạng, vừa nói cho Chương Dạng về tình huống mà đêm nay bản thân nhìn bên trong nhà xưởng: "Trong nhà xưởng đều có người 24/24, máy móc tự động không nhiều lắm, toàn bộ việc bỏ thuốc vào chai đều là do nhân công làm, không có bất kì biện pháp vệ sinh nào. Bên cạnh có một phòng nguyên liệu, tôi đi vào nhìn xem, sau đó chụp một vài bức ảnh rồi giả bộ một chút rồi trộm ít nguyên liệu về."
Vừa nói xong, Tiểu Dương lấy ra chút bột phấn từ trong túi quần áo của chính mình ra.
Mặc dù anh cùng với Chương Dạng đều không phải là xuất thân từ y dược chuyên nghiệp, nhưng mà hiển nhiên có thể thấy được, bột phấn trong tay Tiểu Dương thực sự là không giống với thuốc đông y, hơn nữa còn có mùi kì lạ.
Tiểu Dương: "Cái này chắc chắn không phải là thuốc đông y chính quy gì đó, tôi đã đi quanh một số phòng gần nhà xưởng, nhưng tôi không thấy bất kỳ dấu vết nào của thảo dược cả, chỉ có những loại bột phấn như vậy . Chương lão sư, cô xem khi nào chúng ta mới có thể đưa những thứ này ra ngoài?"
Trên mặt Tiểu Dương tràn ngập sự tức giận, mặc dù là thanh niên thiện lương lớn lên ở thủ đô Bắc Kinh, mặc dù đã nhìn thấy sự phức tạp của xã hội, nhưng không ngờ có một ngày lại nhìn thấy một phương diện đáng sợ như vậy. Thuốc kéo dài sinh mệnh bị người ta làm giả, thậm chí trực tiếp muốn lấy mạng của người ta, việc này thì có khác gì là đao phủ đâu?
Mà bọn người xấu đứng ngoài vòng pháp luận như vậy, thế mà bọn chúng không có mảy may hối hận chút nào, cũng không cảm thấy việc làm hiện tại của mình sai trái như thế nào, cho dù là nửa đêm, mọi người vẫn đang tích cực mà làm việc.
Nhìn từng dãy nhà kiểu tây hào khí ngoài cửa sổ, Tiểu Dương chỉ cảm thấy bên dưới là biển máu, bên trong có lương tâm cùng dục vọng đang sôi trào.
Chương Dạng nghe xong Tiểu Dương kể lại những gì mà anh chứng kiến đêm nay thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
"Rất nhanh thôi, đợi một chút sẽ có người đi tới, anh ấy sẽ đưa mọi chuyện ra ánh sáng." Chương Dạng nói, sau đó lại nói chuyện đêm nay chính mình đi theo dõi người Võ gia cho Tiểu Dương biết.
Khi nói đến Qúy Hành Tung, Tiểu Dương bống nhiên ngạc nhiên mà kêu lên,"Thiếu tá đại nhân theo đuổi Chương lão sư từ thủ đô tới tận thôn Võ Gia luôn sao?”
Chương Dạng: ”...'
Tại sao lại kết luận như vậy?
Chương Dạng bất đắc dĩ, nói ngắn gọn với Tiểu Dương về sự mất tích gần đây của một trong những người lính của Qúy Hành Tung.
Tiểu Dương bỗng nhiên nhíu mày, thần sắc trên mặt anh có chút rối rắm, sau đó anh mở miệng,'Chuyện là, Chương lão sư, kỳ thật vừa rồi lúc tôi đi tới nhà xưởng ấy, còn nghe được một ít chuyện..."
Chỉ là vừa rồi anh cảm thấy có chút ghê tởm, cho nên không có nói với Chương Dạng, nhưng mà hiện tại, nghe đến chuyện của Hồ Đại Ngụy, cùng với suy đoán của Chương Dạng, trong lòng Tiểu Dương không khéo có một dự cảm mơ hồ.
"Nói cái gì?"
Tiểu Dương thở ra một hơi,'Trong thôn có vài người không làm việc ở nhà xưởng, cho nên nuôi không ít heo. Tôi vừa rồi nghe người ta nói, gân đây có ném một vài thứ không sạch sẽ xuống chuồng heo. Còn đến nỗi là cái gì thì bọn họ nói rất là mơ hồ, chỉ nghe nói thêm là ném vào hầm ủ phân trong hồ, không có ai có thể nghĩ đến, dù sao thì đã có một đoạn thời gian, cho dù là có được vớt lên thì cũng chỉ là một đống thịt nát mà thôi, cũng không vớt ra được cái gì...
Nói xong lời này thì sắc mặt Chương Dạng trắng bệch thêm vài phần.
sắc mặt Chương Dạng cũng cực kỳ khó coi, thậm chí cô còn cảm thấy có chút không muốn ăn nữa, nhịn không được trong cổ họng muốn nôn ra.
"Anh xác định sao?" Chương Dạng lạnh mặt hỏi.
Tiểu Dương: "Tôi cũng chỉ là nghe mấy công nhân trong nhà xưởng nói thôi, nhưng "một đống thịt nát" là cái gì thì bọn họ cũng không có nói rõ ràng, cũng chỉ một vài người trong số họ nhận được thức đó và ném nó vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận