Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 283: Người Lãnh Đạo

Chương 283: Người Lãnh ĐạoChương 283: Người Lãnh Đạo
Sau khi Chương Dạng đơn giản phân phó hai câu, liền đi đến giữa đám người.
Hiện tại ở đây có rất nhiều người, đều là từ trấn trên chạy ra.
Có người bị thương, có người không tìm thấy người thân, cũng có người vì mất đi người thân mà khóc lóc thảm thiết. Dù sao thì không khí cũng rất nặng nề.
Chương Dạng hắng giọng, thật ra dưới hoàn cảnh này, cô cảm thấy giọng nói mình sắp cháy bốc khói. Nhưng ở đây không có nước, cô cũng chỉ có thể nhịn xuống.
"Mọi người trước tiên đừng nghỉ ngơi, nghe tôi nói!" Chương Dạng lớn tiếng nói.
Nhưng mà khi cô nói, cũng không có nhiêu người nhìn cô và coi trọng lời nói của cô.
Rốt cuộc cũng là một cô gái trẻ lạ mặt, lúc này sao có thể dễ dàng kéo cảm xúc của những con người đang chán nản này?
Chương Dạng đối với việc này cũng không nhụt chí, cau mày, trực tiếp hét lên: "Không muốn chết đều đứng hết lên cho tôi!"
Giọng nói này đáng sợ hơn trước rất nhiều. Chương Dạng cũng không để ý những ánh mắt dừng trên người mình tột cùng có ý gì, cô tiếp tục nói nhanh: "Bây giờ cục diện chưa được khống chế, một khi hướng gió chuyển mà chúng ta hiện tại đang ở khe núi, lúc đó chúng ta sẽ bị đuổi và đốt cháy. Bây giờ thừa dịp còn có sức lực, có thể chạy thì phải chạy luôn! Chẳng lẽ các người còn muốn ngồi ở đây chờ chết sao?! Mà nói, các người cảm thấy vì phía trước còn có những người lính phòng cháy và lính giải phóng quân nên các người sẽ không có việc gì? Chờ người khác tới cứu chúng ta, chúng ta chẳng lẽ không thể tự cứu mình trước sao! Chính mình còn không dục vọng muốn sống, còn chờ người khác tới kéo các người chạy? Để cho người khác mất mạng theo mình sao?"
Chương Dạng hiếm khi dùng giọng lớn như vậy để nói chuyện, đến câu cuối cùng, giọng đã vỡ vụn.
Đám người Ninh Tu Tư đứng phía sau cô, nghe xong đều cảm động và đau lòng.
Ở trong mắt bọn họ, tổng biên tập thường ngày nói chuyện đều là nhẹ nhàng lạnh nhạt, từ khi nào lại trở nên chật vật như lúc này? Nhưng thoạt nhìn bóng dáng vừa mới lên tiếng kia vừa nhỏ xinh, rồi lại khiến người khác phải kính nể. Luôn có người phải đứng ra, đi đầu để lãnh đạo những người gặp phải khó khăn.
Mà Chương Dạng chính là người này. Cho dù thân hình thoạt nhìn yếu ớt lại nhỏ gầy, nhưng cũng chính là thân hình gây yếu như vậy lại ẩn chứa năng lượng vô cùng khiến cho người khác phải phấn chấn.
Nghĩ đến đây, Ninh Tu Tư đứng dậy, nhanh chóng tiếp lời Chương Dạng, nhìn một đám người đứng trước mặt đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, lớn tiếng nói ——
"Không sai! Chẳng lẽ lần nào chúng ta cũng phải chờ người khác tới cứu sao? Chẳng lẽ chúng ta muốn trở thành tay nải của người khác sao? Có thể đứng lên chạy, thì nhanh chạy đi! Mạng sống của bản thân mình là do mình đoạt lấy, chẳng lẽ còn phải chờ người khác bố thí sao?"
Vào ngay sau khi anh nói xong, tiểu Dương và một nhiếp ảnh gia khác chủ động bế một đứa bé cách mình gần nhất đang không đi nổi nữa lên: "Chỉ cần chúng ta muốn sống, là có thể sống sót! Dù sao cũng không thể mỗi một lân đối mặt với chuyện sống chết, thì đều dựa vào người khác."
Ở đây đều là người vừa mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết từ trong thị trấn, chỉ có người trải qua gần cái chết, mới biết được thì ra còn sống là một chuyện có thể khiến người ta cảm thấy thỏa mãn đến cỡ nào. Không có ai muốn chết vào thời điểm này, cũng không có ai thật sự dám thờ ơ với những lời mấy người Chương Dạng vừa nói.
Dân dần, những người vốn đang ngồi trên đất bắt đầu đều đứng lên. Mặc dù chân đã nhun ra, bị thương, những người còn đi được hay những người không thể đi được nữa, cùng nhau đồng tâm hiệp lực, dù sao cũng sẽ không để người nào bị tụt lại phía sau.
Chương Dạng vừa lòng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, chỉ huy phương hướng, mọi người đều cố gắng nhanh chóng di chuyển bắt kịp nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận