Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 346: Kiều Diễm

Chương 346: Kiều DiễmChương 346: Kiều Diễm
Chương Dạng cạn lời, tức giận đến mức vươn tay muốn đánh anh.
Nhưng cái tay kia còn chưa kịp dừng trên người Quý Hành Tung, đã bị người nắm gọn ở nửa đường, sau đó lại bị ấn chặt lên vách tường phía sau cô.
Quý Hành Tung thuận theo đó mà đẩy người về trước một chút, đè cả người trong lòng anh vào tường, anh hơi nghiêng đầu, tức khắc cắn ngay vào sườn cổ Chương Dạng, giọng nói vừa thấp vừa trầm, dường như mang theo mê hoặc vô hạn: "Tiếng kêu của giường hơi lớn, vậy thì đứng đi." Khi nói đến đây, Quý Hành Tung đã vươn tay vén tầng lụa mỏng màu đen kia lên.
Vào lúc Quý Hành Tung nói lời này, nháy mắt Chương Dạng cũng đã hiểu ý anh, nhưng cô còn chưa kịp từ chối thì đã thành con cá lộ bụng trắng nằm trên thớt rồi. Giờ phút này chỉ có thể tùy theo ý muốn của người cầm dao, không thể phản kháng được chút nào.
Cho dù không bật đèn, nhưng lúc này Chương Dạng suýt chút nữa đã quên, vừa rồi bức rèm trên cánh cửa sổ kia của cô vì để cô có thể ngồi ở trên giường xem pháo hoa cùng với Quý Hành Tung mà không kéo lên, giờ phút này, ở bầu trời bên ngoài không chỉ có ánh trăng sáng ngời, còn có cả pháo hoa đang bắn lên bầu trời, khiến bầu trời được soi sáng như ban ngày, cùng lúc đó, những vệt sáng kia cũng nối đuôi nhau ồ ạt tiến vào trong căn phòng ngủ nhỏ bé này của cô, khiến cho căn phòng ngủ giờ phút này cũng trở nên sáng ngời.
Cảnh tượng như vậy so với bật đèn thì không có gì khác cả.
Cô muốn giấu, nhưng khi Quý Hành Tung mở mắt ra đã bại lộ tất cả ở trong tâm mắt anh, không giấu được chút nào.
Vào giây phút khi nhìn rõ người trong lòng anh mặc thứ gì, đôi mắt Quý Hành Tung cũng đỏ lên. Vừa rồi khi bị Chương Dạng duỗi tay bịt mắt, anh đã có cảm giác rất kích thích, nhưng kích thích khi đó lại không thể bằng với khi tận mắt nhìn thấy, khiến máu trong cơ thể anh đều Sôi trào kêu gào, dường như có thứ gì muốn lao ra khỏi thân thể, hung hăng chiếm lấy người trước mắt.
Từ trước Quý Hành Tung đã biết Chương Dạng rất trắng, nhưng giờ khắc này, khi cô mặc chiếc váy nhung tơ con thỏ màu đen bó sát người, tương phản màu sắc đến cực hạn khiến anh kích động mà hưng phấn.
Ngay sau đó, Quý Hành Tung đã nghiêng người về phía trước.
Bên ngoài pháo hoa sáng lạn, mà màu sắc trong phòng lại càng thêm kiều diễm.
Chương Dạng xem nhẹ tự chủ của một người đàn ông chưa từng nhìn thấy bọ quần áo thỏ, mỗi một phút mỗi một giây buổi tối hôm nay đều trôi qua trước mắt cô. Quý Hành Tung thể lực kinh người, giống như là vĩnh viễn cũng không dùng hết vậy, cả căn trong phòng đều bị anh đi lại vài vòng, cho đến tận khi ánh nắng bình minh đã ken lỏi qua cửa sổ tiến vào, lúc này Quý Hành Tung mới buông tha cô, ôm người đã sắp ngất xỉu đi phòng tắm rửa ráy, lúc này mới lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng trên gương trong phòng tắm, rất nhanh lại xuất hiện hai dấu bàn tay.
Chương Dạng hoàn toàn thất thần, trước khi cô ngủ thiếp đi, vẫn cố gắng duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu, kéo tay Quý Hành Tung, chỉ chỉ "Hài cốt" quần áo khắp nơi rồi mới nhắm hai mắt lại.
Quý Hành Tung nhìn theo đầu ngón tay Chương Dạng, khi chạm đến tất cả đồ mà Chương Dạng chỉ vào thì thần thái trong mắt lại trở nên càng sâu hơn. Từng mảnh vải rách nát mà lộn xon bị chính tay anh thô bạo xé vứt đầy đất, rải rác khắp nơi trong phòng, dường như chứng minh sự điên cuồng đêm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận