Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 376: Cau Chau

Chuong 376: Cau ChauChuong 376: Cau Chau
Vào thứ sáu, khi Chương Dạng tan làm trở lại tứ hợp viện, giống như cũ là Quý Hành Tung đến cửa tòa báo đón cô.
Bình thường lúc này Quý Hành Tung sẽ mang theo Quý Thư Lễ đến đây trước, sau đó một nhà ba người sẽ cùng nhau trở lại tứ hợp viện. Nhưng hôm nay, sau khi Chương Dạng lên xe mới phát hiện trong xe không có cô nhóc con nhà cô.
"Con đâu?" Chương Dạng hỏi.
Quý Hành Tung: "Buổi chiều Chương Năm đến đón con bé, nói mang con bé đi ra ngoài chơi."
Chương Dạng nghe xong buông xuống lo lắng trong lòng.
Mấy ngày hôm trước Quý Thư Lễ đều ở trong đại viện, trong khoảng thời gian này Chương Năm đang được nghỉ phép, đứa em trai này của cô gần như dành toàn bộ thời gian cho con nhóc. Nhưng cô không ngờ hôm nay Chương Năm lại mang Quý Thư Lễ ra ngoài chơi, nghĩ vậy, Chương Dạng không khỏi bật cười. Cô thấy Chương Năm thích Quý Thư Lễ như vậy, dứt khoát tìm đến Chương sư trưởng thuyết khách, nói em trai nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn thì sẽ có một đứa nhóc con đáng yêu như vậy. Kết quả Chương Năm không có hứng thú đối với những lời này, còn liên hợp với Quý Thư Lễ, hỏi: "Thư Lễ có muốn trong nhà có thêm trẻ con không? Rất nhiều trẻ con, cậu nhỏ có lẽ sẽ không chơi được với cháu nữa."
Lời này khiến cô bạn nhỏ Quý Thư Lễ lập tức dâng lên một cảm giác nguy hiểm, cô bé còn nhỏ như vậy, đi đường còn lung lay nghiêng ngả lảo đảo, nhưng khi nghe Chương Năm nói, cô bé giống như một viên pháo nhỏ, trực tiếp vọt vào lòng Chương Năm, đôi tay nhỏ túm chặt quần áo Chương Năm, đôi mắt to như quả nho tràn đầy sự trong sáng và ngây thơ của một đứa trẻ, hùng hổ hống hách nói: "Không được không được, cậu nhỏ, cậu nhỏ chỉ được là của một mình cháu!"
Chương Năm nghe vậy liền vui vẻ ôm lấy cô gái nhỏ lên cao, xoay một vòng, xoa tóc cô bé: "Hừ, không uổng công mấy năm nay cậu thương cháu.”
Quý Thư Lễ hahaha cười to.
Sau khi Chương Năm nói xong còn quay đầu lại khiêu khích nhìn thoáng qua Chương Dạng. Ánh mắt kia giống như muốn nói với Chương Dạng, xem đi, không phải đứa nhỏ cũng không đồng ý sao?
Thấy vậy, Chương Dạng cũng không biết nên phải nói gì, lại nhìn Quý Thư Lễ đang ỷ lại ở trong lòng Chương Năm càng thêm không có tính tình.
Cô ngồi xuống, ngang hàng nhìn thẳng cô con gái nhỏ, duỗi tay điểm nhẹ giữa trán đối phương, bất đắc dĩ cảm khái: "Con nhóc tinh ranh này, quá bá đạo." Còn muốn độc chiếm cậu nhỏ, cô chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào bá đạo như vậy. Muốn giáo dục đứa nhỏ không thể bá chiếm tình yêu thương của người lớn một mình như vậy, nhưng hiện tại Quý Thư Lễ chỉ mới từng này tuổi, Chương Dạng cảm thấy cho dù mình có nói thì đối phương cũng nghe không hiểu. Huống chi, cả nhà chỉ có một đứa bé như vậy, ai sẽ không cưng chiều?
Quý Thư Lễ hiện tại còn không biết cái gì gọi là bá đạo, nhưng khi nhìn mặt mẹ mình, cô bé cái gì cũng không hiểu, chỉ khờ khạo ngây ngô cười, còn đưa miệng tới ngón tay đang đưa ra của Chương Dạng, thủ thỉ kêu "mẹ ơi" giống như đang làm nũng.
Chương Dạng cuối cùng cũng bị bại trận, cô thật sự chịu không nổi khi con gái mình làm nũng, giọng nói nho nhỏ dễ thương của cô gái nhỏ rơi vào tai cô, mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Nghĩ đến Chương Năm cùng Quý Thư Lễ đang ở chung, Chương Dạng ngồi ở bên Quý Hành Tung, không khỏi nói: 'Phỏng chừng hôm nay Thư Lễ lại muốn chơi điên rồi."
Quả nhiên, chờ đến khi trở lại đại viện, Chương Dạng còn chưa vào cửa liền thấy trong sân nhiều thêm một tấm ván gỗ lớn, mà ở cách đó không xa là người trong gia đình cô
Khi Chương Dạng nhìn rõ những gì trong sân, cô suýt chút nữa ngất đi.
Chương Dạng quay đầu lại nhìn Quý Hành Tung, trên mặt Quý Hành Tung cũng là có chút một lời khó nói hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận