Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 362: Trọng Nam Khinh Nữ

Chương 362: Trọng Nam Khinh NữChương 362: Trọng Nam Khinh Nữ
Chương Dạng không bao giờ ngờ rằng người đàn ông đang đi đến là người cô quen biết.
Lần đầu tiên đến báo chiều thủ đô, cô vẫn còn rất xa lạ với những người trong giới này. Nhưng bây giờ, cô có thể coi như một người lành nghề, với thân phận ở đó, cô phải thỉnh phải thoảng đại diện cho toàn bộ tòa soạn tham gia các cuộc họp và hoạt động, nhận biết tất cả những người phụ trách tòa báo từ nhỏ tới lớn ở trong thủ đô.
Người đàn ông vừa đi vê phía cô là chồng của Tú Nguyệt, tên là Thái Nghê, phó tổng biên tap nhật báo.
Phỏng chừng toàn bộ tâm trí của Thái Nghê lúc này đều đổ đồn vào vợ mình, khi đi đến cư nhiên không thấy Chương Dạng, hoàn toàn làm lơ cô.
Đối với Chương Dạng, đây thực sự là một điều tốt. Trong hoàn cảnh như vậy, Chương Dạng cũng không muốn bị chú ý.
Sắc mặt Thái Nghê không quá đẹp, anh ta đi đến bên cạnh Tú Nguyệt, không ngồi xuống, cau mày nhìn đối phương: "Là con gái." Thái Nghe nói.
Lúc đầu Chương Dạng còn không hiểu những từ này có nghĩa là gì, nhưng rất nhanh, sau khi nghe thấy tiếng "ai nha" từ mẹ của Tú Nguyệt ở bên cạnh, cô lập tức hiểu ra.
"Có chính xác không?" Mẹ Tú Nguyệt hỏi.
Thái Nghê gật đầu: "Con có đưa bao lì xì, cho nên họ không cần lừa gạt chúng ta."
Trong những năm kế hoạch hóa gia đình này, hầu hết mọi người đều chỉ có một con trong gia đình, nhưng vẫn có nhiều người sẵn sàng chấp nhận rủi ro và sinh thêm con. Nếu là con gái thì vứt đi, hoặc tặng cho người khác, hoặc trực tiếp bán. Cũng có một số người có mối trong bệnh viện, có thể tìm được người, cho ít tiền, biết trước giới tính thai nhi, nếu là con gái thì bỏ.
Từ sau khi Chương Dạng biết chính mình mang thai, cô chưa từng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng là trai hay gái. Dường như đối với cô, cô vẫn muốn có một cô con gái. Thật tuyệt biết bao nếu sau này có một cô công chúa nhỏ mặc chiếc váy giống như mình.
Vì vậy, cô phần nào quên mất rằng ngày nay vẫn còn nhiều gia đình trọng nam khinh nữ.
Y hệt như những gì cô đang gặp trước mắt. Chương Dạng không thể tiếp tục đọc tờ báo trong tay, bởi vì bên tai cô truyền đến tiếng Tú Nguyệt cầu xin.
"Không cần, đứa nhỏ đã hơn năm tháng, tay chân cũng đã trưởng thành, em sao có thể giết con bé vào lúc này?" Tú Nguyệt nhỏ giọng nói.
Sau khi Thái Nghê biết đứa trẻ này lại là con gái thì tâm trạng không tốt, bây giờ nghe cô nói như vậy thì không hài lòng nói: "Chuyện này có thể trách ai? Còn không phải trách bụng cô không biết cố gắng, làm sớm một chút, cô còn muốn lăn lộn như thế nào nữa?"
Không biết lời này có phải kích thích Tú Nguyệt hay không, đối phương đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đối mặt Thái Nghê, tuy rằng hạ thấp giọng nói, nhưng trong giọng nói lại không thể che giấu được sự tức giận
"Lăn lộn? Anh tiễn đi đứa lớn, như vậy là lăn lộn sao? Không phải con trai thì không phải con của anh sao? Hiện tại ngay cả đứa thứ hai đều chưa nhìn thấy mặt, anh cũng muốn tôi xoá sạch, sao anh lại nhẫn tâm như thế?" Đôi mắt của Tú Nguyệt đỏ hoe, đứa trẻ đã ở trong bụng cô đã hơn năm tháng, không phải cô không có cảm giác gì cả. Khi đứa con đầu tiên bị đưa đi, lúc đó cô không có năng lực phản kháng, không dám đứng lên. Hiện tại chồng cô lại muốn bỏ đứa thứ hai, cô không chấp nhận được kết quả như vậy. Cô đã cảm thấy có lỗi với đứa con đầu tiên, và cô sẽ không bao giờ để Thái Nghê làm việc kia với đứa con hiện tại của mình.
Thái Nghê cũng không ngờ cô thế nhưng còn dám phản kháng mình, trên mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Câm miệng!" Anh ta trừng mắt nhìn Tú Nguyệt nói: "Cô biết cái gì? Nếu con gái lớn không cho đi, cô còn có cơ hội sinh đứa thứ hai sao? Cô đang mang thai đứa thứ hai, công việc của tôi thì sao? Đơn vị của tôi thì sao? Nếu như tôi thất nghiệp, cô còn có tiền mà tiêu không?" Thái Nghê đưa tay đẩy Tú Nguyệt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận