Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 324: Neo Núi

Chương 324: Neo NúiChương 324: Neo Núi
Quý Hành Tung không khách khí trợn trắng mắt với anh ta: "Ừ, thật đó."
Trương Lỗi: "..."
Một thời gian dài tiếp theo, Trương Lỗi đều rất im lặng, anh ta cảm thấy mình nên im lặng.
Mà chờ đến khi tới nơi Trương Lỗi giới thiệu, Chương Dạng và Quý Hành Tung đi chậm hơn một bước. Chương Dạng cười tủm tỉm nhìn Quý Hành Tung, giọng nói vô cùng, nhẹ nhàng: "Này, Quý Hành Tung." Cô hô: "Thì ra anh bắt đầu nhớ thương em từ sớm như vậy nha?"
Nếu không, tại sao bốn năm đại học cũng không nghĩ tới chuyện tìm đối tượng, còn nơi chốn dùng danh nghĩa của cô từ chối người khác?
Đối mặt với khiêu khích của Chương Dạng, Quý Hành Tung hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Lúc trước anh dùng danh nghĩa của Chương Dạng để từ chối những cô gái thích anh rất nhiều lần.
Quý Hành Tung rũ mắt, nhìn người trước mắt, cam bái hạ phong: "Như vậy cũng bị em nhìn ra." Chương Dạng nhấp môi cười nhẹ, mặc dù là biết kia chỉ là chuẩn mực đạo đức của Quý Hành Tung, nhưng cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Ngày thứ hai, Trương Lỗi mượn xe cho Quý Hành Tung, Quý Hành Tung liền lái xe dẫn Chương Dạng tới núi Bạc Hải.
"Nghe Trương Lỗi nói, Bởi vì trèo lên trên đỉnh núi thì sẽ nhìn thấy một vùng biển trước mặt to lớn tựa như dòng biển bạc, cho nên ngọn núi này mới được gọi là núi Bạc Hải." Chương Dạng nói: "Thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta trèo lên trên có lẽ là cũng có thể nhìn thấy nhỉ?"
Quý Hành Tung gật đầu.
Lúc này hai người đã xuống xe, Chương Dạng đi đến đuôi xe, muốn mở cốp xe ra, lại bị Quý Hành Tung ngăn lại.
"Em cứ đứng ở đây, không cần lấy gì cả." Quý Hành Tung vừa nói, vừa nhanh tay mang tất cả đồ dùng đã đóng gói sửa sang lại lên trên người mình.
Lau trại, miếng chống ẩm, chăn, thậm chí còn có cả nồi chén gáo bồn, cuối cùng xách theo một xô nước.
Chỉ là đồ vật Quý Hành Tung cõng ở trên lưng đã chất cao hơn cả đầu của anh, còn cao hơn một đoạn dài.
Chương Dạng thấy thế, tưởng duỗi tay chủ động chia sẻ với anh một chút.
"Như này nhiều quá rồi nhỉ?" Lúc cô nhét đồ vào trong xe cũng không ngờ lại có nhiêu như vậy.
Quý Hành Tung dùng bàn tay trống không kia kéo Chương Dạng lại. Anh mỉm cười, trên mặt thoạt nhìn còn xem như nhẹ nhàng: "Không sao cả, cũng không nặng lắm."
Huấn luyện ngày thường nhiều đã thành thói quen, chút trọng lượng này, hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ mang theo mấy tiếng đồng hồ, đối với Quý Hành Tung mà nói, hoàn toàn không là vấn đề.
Chương Dạng nhíu mày, cô cũng không rõ bài huấn luyện hằng ngày của Quý Hành Tung, cũng chỉ biết lực cánh tay của người đàn ông trước mắt này vào lúc ở trong sân ôm cô làm chuyện gì đó kia rất kinh người."“Anh đừng cậy mạnh." Chương Dạng vẫn lo lắng.
Quý Hành Tung mỉm cười trấn an cô, bước nhanh về phía trước, kéo Chương Dạng đi về phía đỉnh núi.
Vốn Chương Dạng còn cho rằng không có nhiều người đến đây cắm trại lắm, dù sao bây giờ trong nước vẫn chưa thịnh hành hoạt động này, không ngờ cô và Quý Hành Tung còn chưa đi được mấy bước, đã thấy một chiếc xe lại tiến vào từ bên ngoài.
"Này! Người anh eml Đây là núi Bạc Hải đúng không?" Quý Hành Tung không rảnh để ý người khác, nhưng anh kéo Chương Dạng chưa đi được mấy bước lại nghe thấy có người gọi anh.
Anh quay đầu lại, thấy một nam một nữ bước xuống từ trên chiếc xe vừa rồi kia.
Liền này tiếng phổ thông có chút cay lỗ tai.
Quý Hành Tung gật đầu: "Chính là nơi này."
Người đàn ông kia nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cô gái bên người anh ta lại trông có vẻ rất trẻ, có lẽ cũng không lớn hơn Chương Dạng được bao nhiêu.
Quý Hành Tung nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, đoán chừng là hai cha con.
"Cảm ơn người anh em nhé! Hai người cũng tới leo núi cắm trại sao? Chúng ta đi cùng nhau nhé?" Nhìn qua người đàn ông kia có vẻ rất thân quen, vừa lấy hành lý từ trong xe ra, vừa quay đầu nhìn Quý Hành Tung hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận