Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 339: Đúng Là Cha Ruột

Chương 339: Đúng Là Cha RuộtChương 339: Đúng Là Cha Ruột
Trước khi bị ngã, Chương Dạng còn ra sức giơ hai tay lên, sợ pháo hoa vừa rồi vất vả lắm cô mới kiếm được rơi xuống, theo bản năng giơ cao cánh tay. Kết quả lần này, vừa lúc đập trúng Quý Hành Tung muốn giữ cô lại.
Quý Hành Tung: ”...
Chương Dạng áy náy không dám nhìn Quý Hành Tung, đành phải nhỏ giọng nói: "Anh không sao chứ?"
Cô nhìn thoáng qua, hình như vừa nãy đã đập sưng trán Quý Hành Tung lên rồi.
Quý Hành Tung hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nỡ lớn tiếng với Chương Dạng: "Không sao cả." Anh nói, nhưng đồng thời lại không thể hiểu nổi, người bị ngã cũng không thể phản ứng lại nhanh như vậy mà giơ cánh tay lên cao được. Mà động tác bây giờ của cô vợ nhỏ của anh hoàn toàn là chỉ định bảo vệ pháo hoa pháo trúc mà thôi. Quý Hành Tung nghĩ đến đây, quả thực có chút không biết nên nói gì cho tốt, anh không nói thêm gì, chỉ mịt mờ mà nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay Chương Dạng.
Quý Hành Tung khẽ cười thâm một tiếng, được rồi, một túi pháo hoa không tốn tiên, mà ở trong lòng Chương Dạng chỉ sợ còn quan trọng hơn cả người chồng là anh đây.
Trong lòng vừa xuất hiện suy nghĩ này, Quý Hành Tung cảm giác hơi khó chịu. Tuy anh rất khinh thường việc ghen với pháo hoa, nhưng trên thực tế, hình như anh lại có chút ý đấy.
Quý Hành Tung rất cạn lời.
Chương Dạng chú ý tới ánh mắt Quý Hành Tung, theo tâm mắt anh nhìn lại, cuối cùng dừng ở thứ trong tay mình, không khỏi cười gượng hai tiếng: "Ha ha, phản xạ có điều kiện." Chương Dạng không đủ tự tin mà giải thích.
Quý Hành Tung:
Giải thích còn không bằng không giải thích.
Lúc hai người ve đến nhà, trong nhà đang rất náo nhiệt, Chương sư trưởng và Chương Năm, một nhà Quý tham mưu, đều đã tới từ lâu, hai nhà chuẩn bị cùng nhau trải qua năm mới.
Khi Quý Hành Tung mới bước vào cửa, Chương Năm cũng vừa ra khỏi phòng bếp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh.
"Trán anh làm sao thế?" Chương Năm vừa nhìn thấy mặt Quý Hành Tung, lập tức chú ý tới một mảng đỏ bừng trên trán anh, không khỏi nhíu mày hỏi.
Quý Hành Tung khế cười một tiếng, còn chưa kịp trả lời, Chương Dạng đã thò đầu ra từ phía sau anh, chột dạ nói: "Chị không cẩn thận đập vào."
Nói xong, cô còn giơ giơ pháo hoa pháo trúc trong tay mình, lại nhấn mạnh một lần nữa là mình không cố ý.
Chương Năm lười hỏi chuyện giữa hai vợ chồng bọn anh, sau khi biết "đầu sỏ' chính là chị ruột của mình thì triu mến liếc nhìn Quý Hành Tung một cái, vô cùng dứt khoát xoay người.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Quý Hành Tung đi đến phòng khách, lập tức thu hoạch được hai sự quan tâm giống như Chương Năm.
Lúc này Quý Hành Tung không để Chương Dạng cướp câu trả lời, anh tỏ vẻ đứng đắn, thoạt nhìn hoàn toàn không một chút dấu vết nói dối: "Vâng, lúc ra khỏi nhà không nhìn đường cho nên đụng vào cột."
Lúc Quý Hành Tung nói lời này, Chương Dạng kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó thu được một ánh mắt trấn an của Quý Hành Tung.
"Vậy con phải cẩn thận một chút, đứa bé này, người lớn như vậy rồi mà sao đi đường còn không nhìn đường chứ?” bà Quý đau lòng nói.
Quý tham mưu cười ha ha: "Không sao cả, vết thương bé tí kia không tính là gì hết. Nhưng về sau vẫn phải cẩn thận một chút, đụng phải cột nhà không quan trọng, nhưng không phải trong nhà còn có Hạ Hạ sao? Đừng để đụng vào Hạ Hạ, Hạ Hạ là một cô bé, không giống với con."
Chương sư trưởng lập tức nói: "Đứa bé Hành Tung này, sao có thể đụng vào Hạ Hạ? Cho dù trong hai người chúng nó, thực sự có người nào vụng về thì chắc chắn là Hạ Hạ."
Ba người khác có mặt ở đây đồng thời im lặng.
Trong lòng Chương Dạng và Chương Năm không hẹn mà cùng nói: "Quả nhiên là cha ruột, đoán bừa mà cũng gân trúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận