Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 151: Lieu Mang

Chuong 151: Lieu MangChuong 151: Lieu Mang
Điền Cao và Hồ Dương liếc nhìn nhau một cái, có thể nhìn thấy chút không giống bình thường trong mắt nhau.
"Đó, giống như chính là đồng nghiệp mới ở toa soạn mà Ninh Tu Tư nói, Chương Dạng."
Điền Cao nói.
"Nghe nói là từ nước ngoài trở về, du học hơn mười năm, bình thường rất khiêm tốn nhưng mà lần trước trong hội giao lưu, Trương Đức Minh có dẫn cô ấy đi làm quen với không ít nhân vật có máu mặt."
Tuy Hồ Dương đã sớm có suy đoán nhưng mà hiện giờ nghe thấy lời này cô cũng vẫn không nhịn được kinh ngạc một phen.
Trước khi nói chuyện phiếm với Điền Cao, cô còn tưởng rằng báo chiều thủ đô thay đổi một vị tiền bối có kinh nghiệm phong phú tới quản lý, nhưng trăm triệu không nghĩ tới người kia lại là Chương Dạng, hơn nữa lại còn là một cô gái thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, lại vô cùng xinh đẹp.
Chương Dạng hoàn toàn không biết hiện giờ mình đang là chủ đề thảo luận của những người bên ngoài, cô thậm chí còn không biết bởi vì có người nhận ra cô mà quyến định ở lại toa soạn này.
Cuộc phỏng vấn hôm nay là do bộ phận nhân sự phụ trách, tới vòng hai mới cần tới chính mình nên Chương Dạng tạm thời không cần phải lo nhiều việc như vậy.
Tới buổi chiều sau khi Chương Dạng nhận được một cuộc điện thoại sau đó cô trực tiếp đứng lên khỏi vị trí.
"Làm sao vậy?" Ninh Tu Tư vẫn còn ở trong văn phòng thấy thế thì không khỏi mở miệng hỏi.
"Bên cửa đông có án mạng, hiện giờ có người đang gây sự." Chương Dạng vội vàng nói: "Bên tiệm thuốc Khang Phúc, kê đơn thuốc gây chết người, người nhà nâng thi thể chặn ở cửa."
Trong tổ cũng chỉ có hai người là cô và Liễu Viện phụ trách bản báo B, hiện giờ Liễu Viện còn đang sửa sang lại bản thảo hồi sáng đi phỏng vấn, sau khi cô nói xong thì trực tiếp đi ra khỏi cửa đi tìm hiểu tình huống thời sự.
Chờ khi tới bên ngoài tiệm thuốc Khang Phúc rồi, xung quanh đã bị vây tới chật như nêm cối, trong ba tâng ngoài ba tâng đều là người dân tới vây xem náo nhiệt. Mà ở chỗ đất trống nho nhỏ trước cửa tiệm thuốc, có một bà cụ đầu tóc xám trắng lẫn lộn quỳ ở trên mặt đất, thần sắc bi thương tới đờ đẫn. Mà ở bên cạnh bà chỉ có một miếng ván gỗ nâng lấy thi thể. Bên trên thi thể được bao phủ bởi một tấm khăn trải giường đã bị giặt tới trắng bệch.
"Tạo nghiệt mà, đôi cô nhi quả phụ này nghe nói là đứa con trai đẻ lúc tuổi già, còn trẻ lắm, mới hơn hai mươi tuổi mà mẹ đã hơn 70 rồi, hiện giờ đứa con đi rồi, còn một mình bà cụ thì biết sống như thế nào chứ?"
"Phải tôi chắc tôi sẽ liều mạng!"
"Thật sự đáng thương quá, anh xem bà cụ này quỳ ở đây ba ngày rồi, người bên trong cũng không có đi ra."
Người đi theo Chương Dạng tới đây là nhiếp ảnh Tiểu Dương, là cậu thanh niên trẻ tuổi bụ bẫm không lớn hơn Chương Dạng được mấy tuổi. Nhìn thấy cảnh này trên gương mặt không nén nổi sự giận dữ.
Những cửa hàng ở phía cửa đông bên này đa số đều là chủ nhà mở tiệm kinh doanh ngay tại nhà, lầu một là cửa hàng còn lầu hai chính là nơi ở.
Cái tiệm thuốc trước mắt này cũng là như vậy, hiện giờ xảy ra chuyện, cửa hàng dưới lầu một trực tiếp đóng cửa lại, cả nhà ông chủ phỏng chừng đều đang tránh mặt trên lầu hai.
Tiểu Dương tên đầy đủ là Dương Vi Đảng, người cũng như tên, là một thanh niên tích cực hướng về phía trước còn tràn ngập tinh thân truong nghĩa.
"Này mà còn chưa báo công an sao?" Tiểu Dương kéo lấy một người qua đường gần đó mở miệng hỏi.
Khuỷu tay người qua đường kia còn móc cái rỏ rau bằng tre trúc, hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt, sau khi nghe thấy câu hỏi này thì lắc đầu: "Này ai đi báo công an? Tôi làm sao mà biết được. Khả năng chắc là có người báo rồi?"
Tiểu Dương nhăn mày lại, cuối cùng xin chỉ thị của Chương Dạng sau đó anh khiêng thiết bị chạy đi gọi điện thoại trước.
Những loại tình cảnh như vậy cho dù bọn họ có làm tin tức truyền thông cũng không thể cứ chụp thẳng người nhà và người chết được, chỉ chụp mỗi cái bóng dáng và chụp biển hiệu cửa hàng và số nhà là cũng đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận