Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 92: Tro Tren

Chuong 92: Tro TrenChuong 92: Tro Tren
Tối hôm qua sau khi Tạ Du Diễm bi Chương Dạng bày cho một vố thì bất đắc dĩ tiêu tiền ăn bữa thịt dê, thời điểm đưa tiền ba ta đau lòng vô cùng. Nhìn cái khách sạn lớn bên cạnh thoạt nhìn kim bích huy hoàng kia bà ta vừa đi vào hỏi giá cả thử, ở một đêm thế nhưng phải tốn tận một khối khiến bà ta sợ tới mức vội vàng lui ra đi tìm một cái khách sạn giá rẻ nhưng ở cả đêm cũng phải tiêu tốn vài mao tiền. Nếu như bà ta ở hẳn một tháng thì tiêu tốn số lượng cũng không nhỏ chút nào.
Vị trí địa lý của cái khách sạn nhỏ vô cùng hẻo lánh, vẫn là nhà trệt, hiệu quả cách âm rất kém cỏi, càng muốn mệnh đó chính là cái giường kia còn nhỏ hơn cả giường của Chương Năm, ngủ cả đêm cả người không có chỗ nào dễ chịu được cả.
Mới sáng sớm Tạ Du Diễm đã nghẹn một bụng lửa giận đứng ở cửa lớn khu tập thể chặn Chương sư trưởng, thế như vậy tất bắt buộc đối phương phải có cách nói hợp lý cho bà ta.
Bà ta tới Bắc Kinh đã nhiều lần như vậy rồi mà không có một lần nào phải chịu nghẹn khuất như lần này.
Nhưng Tạ Du Diễm hoàn toàn không biết gì va thoi gian lam viec va nghi ngoi cua Chuong sư trưởng cả.
Trước kia bà ta tới Bắc Kinh, mỗi lần đều phải ở lại khu tập thể, Chương sư trưởng và Chương năm đều vì tị hiềm nên mới nhường phòng ngủ trong nhà ra cho đôi vợ chồng này, Huống hồ cho dù Chương sư trưởng có ở nhà đi chăng nữa, buổi sáng mỗi ngày đều dậy lúc sáu giờ rưỡi để tập thể dục buổi sáng, nhiều năm như vậy vẫn duy trì thói quen này bất kể nắng mưa, không có một hôm nào là ngoại lệ.
Chờ tới khi Tạ Du Diễm tới khu tập thể, đừng nói là gặp được Chương sư trưởng mà ngay của Chương Dạng cũng đã đi ra khỏi cửa để đi làm rồi.
Tạ Du Diễm cũng coi như đã lăn lộn tới quen mặt ở chỗ cảnh vệ rồi nên khi đi vào vô cùng dễ dàng, nhưng khi tới cửa nhà họ Chương rồi mới phát hiện không có ai ở nhà cả. Bà ta không có biện pháp nào khác đành phải trở lại chỗ anh cảnh vệ gác cửa, bộ đội thì bà ta không vào được nhưng nếu như Chương Dạng đi làm ở bên ngoài thì kiểu gì bà ta cũng sẽ bắt gặp được người.
Sau khi Tạ Du Diễm nghe được đơn vị công tác của Chương Dạng xong thì trực tiếp ngồi xe đi thẳng tới báo xã. Tôi hôm qua ba ta bị Chương Dạng đột nhiên xuất hiện đánh cho không trở tay kịp được nhưng hiện giờ không còn giống như vậy nữa.
Nếu như Chương Dạng không có cho bà ta về căn nhà đó ở thì hôm nay bà ta có bản lĩnh gây chuyện cho đơn vị mà Chương Dạng làm việc gà chó không yên. Đầu nói người làm ở đơn vị cần sĩ diện, bà ta cũng không tin Chương Dạng không cần sĩ diện.
Khi Chương Dạng nghe thấy mọi người ở phòng thường trực nói có người tìm chính mình cô còn có chút không phản ứng kịp được.
Chờ khi cô đi tới phòng thường trực, thấy bên trong là Tạ Du Diễm mặc bộ váy vô cùng thời thượng đang ngồi thì Chương Dạng không khỏi nhíu mày lại.
Cô thật đúng là không nghĩ tới Tạ Du Diễm sẽ tìm tới tận báo xã.
"Dì cả." Chương Dạng nhìn thấy người thì lễ phép chào hỏi, thái độ của cô không thể xưng là thân thiện.
Tạ Du Diễm tức giận mà nhìn cô một cái,'Tìm được cháu cũng thật không dễ dàng gì." Lời nói của bà ta vô cùng cổ quái, thuận thế đánh giá trang phục hôm nay Chương Dạng mặc một phen. Ở Vô Tích cũng có cửa hàng làm sườn xám chuyên nghiệp, trước kia thật ra Tạ Du Diễm cũng từng muốn may một bộ nhưng sườn xám định chế thủ công thật sự quá đắt đỏ, bà ta không bỏ tiền ra được.
Ngày hôm qua bà ta đã chú ý tới bộ sườn xám trên người Chương Dạng, hôm nay Chương Dạng lại thay đổi một bộ khác, đa số đều nhìn vô cùng tỉnh xảo, phỏng chừng giá cả rất xa xỉ. Trong lòng bà ta âm thầm nhủ, chỉ sợ mấy năm qua đứa em gái ở nước ngoài kia của bà ta kiếm lời được không ít tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận