Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 318: Cang Ngay Cang Yeu Anh Nhieu Hon

Chuong 318: Cang Ngay Cang Yeu Anh Nhieu HonChuong 318: Cang Ngay Cang Yeu Anh Nhieu Hon
"Anh cái gì cũng biết sao!" Chương Dạng mang theo nhẹ nhàng tự hào, đối với những lĩnh vực mình không biết, mà Quý Hành Tung lại rất hiểu, loại cảm giác này, có chút giống như là hâm mộ, nhưng loại cảm giác này bởi vì quan hệ của cô cùng Quý Hành Tung, khiến cô có chút tự hào, cho nên khi cô lại nhìn Quý Hành Tung, trong mắt Chương Dạng cực kỳ sáng ngời.
"Làm sao bây giờ, hình như em càng yêu anh nhiều hơn một chút." Chương Dạng bất ngờ tỏ tình với Quý Hành Tung bằng một giọng nói chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.
Người đàn ông chỉ ra sự không phù hợp của căn lều với khuôn mặt nghiêm túc của một người ưu tú vừa nãy đột nhiên đỏ mặt khi nghe những lời bên tai.
Cũng ít nhiêu do Quý Hành Tung có khuôn mặt than, cho dù bây giờ mặt đỏ lên cũng không thể hiện rõ lên mặt.
Nghe Chương Dạng nói bên tai, Quý Hành Tung vừa không nhịn được cảm thấy vui vẻ trong lòng, lại vừa không thể không mở miệng ngăn cản người trước mặt, sợ cô lại nói ra lời kinh thế hãi tục gì đó ở thời điểm này.
"Đừng nói bậy.' Chẳng qua lời này nghe không có sức uy hiếp gì, dù sao thì trên mặt người nói chuyện cũng mang theo ý cười không hòa tan được, một con cá nhỏ trơn trượt như Chương Dạng sao có thể mắc mưu?
"Không có nha!" Chương Dạng ngẩng đầu mắt với Quý Hành Tung, bên trong quang mang bằng phẳng: "Chính là thích anh, thích anh, thích anh." Cô lặp lại vài lần, sau đó, Chương Dạng liên thấy mặt Quý Hành Tung càng ngày càng hồng lên: "Em nói thật lòng mà."
Người khác không nhìn ra Quý Hành Tung đang ngượng ngùng, nhưng cô là vợ anh, sớm chiều ở chung, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?
Đặc biệt là khi Chương Dạng nghĩ đến buổi tối Quý Hành Tung luôn không màng đến sự xấu hổ của cô, động tác vừa nhanh vừa mạnh, khiến cô cô khóc thút thít xin tha mà vẫn thờ ơ, bây giờ bỗng nhiên cô lại nhận ra mình cũng có thể "Báo thù rửa hận'. Quý Hành Tung chiếm thượng phong vào buổi tối, chẳng lẽ cô không thể chiếm thượng phong vào ban ngày sao?
"Quý Hành Tung, anh xấu hổ, phải không thế?" Chương Dạng nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý, đây là sau khi cô phát hiện mình có thể phản đòn lại Quý Hành Tung mà không ngăn được sự đắc ý.
Quý Hành Tung: "..."
Anh có thể trả lời như thế nào đây? Gật đầu không phải, lắc đầu cũng không phải, đành phải bất đắc dĩ nhìn Chương Dạng, trong ánh mắt đã lộ ra vẻ xin tha.
Chương Dạng vẫn không quên mục đích hai người ra khỏi nhà hôm nay là để mua đồ, cô nhận thấy tốt bèn dừng, nhưng ngay sau đó, cô lại chủ động khoác tay Quý Hành Tung, nghiêng đầu cười với anh.
Có Quý Hành Tung, Chương Dạng hoàn toàn không cần phải nhọc lòng về chuyện mua đồ, cô chỉ cần đi bên cạnh Quý Hành Tung, nghe Quý Hành Tung giới thiệu, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chờ lúc anh sắp chữ lại nhón mũi chân, thình lình tiến đến bên cạnh tai Quý Hành Tung: "Chồng em giỏi quá."
Cũng chỉ một câu như vậy, rất nhanh Chương Dạng lại trở về tới dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời ban đầu.
Quý Hành Tung đánh nhịp bao nhiêu lần, Chương Dạng cũng cứ như vậy ở bên tai anh khen bấy nhiêu lần. Cho dù là Quý Hành Tung, cũng bắt đầu không nhịn được cô trêu chọc như vậy, cố tình Chương Dạng còn làm vô cùng tự nhiên, lòng anh tràn đầy bất đắc dĩ, lại cũng không có cách nào với người bên cạnh.
Cuối cùng chờ đến khi mua đầy đủ đồ dùng, Chương Dạng lại không định về thẳng nhà. Dưới tầng là nơi bán quần áo nam, cô muốn mua quần áo cho Quý Hành Tung.
Lúc này, Quý Hành Tung đã phải ngăn cô lại.
"Trong tủ còn có rất nhiều quần áo, không cần mua nữa đâu." Anh nói, nếu mua quần áo cho Chương Dạng thì anh đương nhiên vui vẻ. Chương Dạng mua nhiều quần áo hơn đi nữa thì anh cũng vẫn không cảm thấy quá nhiều, còn bản thân anh thì... Quý Hành Tung luôn luôn cho rằng có mặc là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận