Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 226: Lam Ra Ve

Chuong 226: Lam Ra VeChuong 226: Lam Ra Ve
Trước khi Quý Hành Tung gặp được Chương Dạng, trước nay không hề nghĩ tới bản thân mình còn có cái kỹ năng an ủi người ta như thế này. Hiện giờ anh nhìn Chương Dạng chỉ phiền trước đó mình không có học được chút ít nào từ người mồm mép lưu loát như Lưu chính ủy, thế cho nên anh không biết làm như thế nào mới khiến cho người trước mặt mình vui vẻ lên.
Chương Dạng không nói gì, chỉ nhấp môi thật chặt, lại một lần nữa dựa vào trong lòng ngực của Quý Hành Tung.
Lúc này cái đầu nhỏ của cô đáp ở trên vai của Quý Hành Tung, trong hô hấp đều là hương vị trên người Quý Hành Tung, khô mát lại mát lạnh.
"Em chỉ có chút sợ hãi còn có chút khổ sở nữa." Chương Dạng nói, sau đó dùng thanh âm càng nhỏ hơn ghé sát bên tai Quý Hành Tung nói: "Có phải do em thật làm ra vẻ quá hay không?”
"Sao lại vậy được?" Quý Hành Tung không chút nghĩ ngợi nói: "Bất luận kẻ nào khi bị uy hiếp tới sinh mệnh đều sẽ sợ hãi cả, này không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Hôm nay là do anh không tốt, biết rõ là có người theo dõi em đáng lẽ hôm nay anh phải đưa em đi làm mới đúng."
Chương Dạng lắc đầu, cô chỉ có chút sợ hãi chứ không phải là mất trí. Với thân phận của Quý Hành Tung nào có khả năng xin nghỉ thường xuyên được? Nói nữa, chỉ vì đưa cô đi làm thôi mà xin nghỉ chỉ vì quãng đường vài phút đi từ nhà tới tòa soạn, cho dù là Quý Hành Tung đồng ý thì Chương Dạng cũng không bao giờ đồng ý.
"Hình như cũng không phải là sợ tới như vậy." Chương Dạng dùng giọng khí nói ở bên tai Quý Hành Tung.
Quý Hành Tung rất có lý do để hoài nghỉ đây là người trong lòng ngực đang an ủi anh mới cố ý nói như vậy. Anh vỗ vỗ tấm lưng thon gầy của Chương Dạng, không tiếng động an ủi cô.
Khi Quý Hành Tung cuối cùng cũng làm cảm xúc của Chương Dạng bình tĩnh hơn, rồi an trí người này thích đáng trên xe mới đi tới phía đầu xe chạm chán với Lục Anh Viễn.
"Cảm ơn, chuyện hôm nay." Quý Hành Tung đưa cho đối phương một điếu thuốc mới mở miệng nói.
Lục Anh Viễn "hầy" một tiếng,'Giữa chúng ta với nhau mà còn cần phải nói những lời này sao?" Dáng vẻ này hiển nhiên không để ở trong lòng chút nào cả,/'Chuyện của anh và chị dâu chính là chuyện của em. Nhưng mà hiện giờ chị dâu có khỏe không?"
Quý Hành Tung nhớ tới chút dính người mà Chương Dạng khó có được lần biểu hiện ra với chính mình kia, ánh mắt hơi trầm xuống,'Khá hơn so với lúc trước nhiều."
"Vậy hiện giờ anh đưa người về nhà sao?" Lục Anh Viễn hỏi.
Trên mặt Quý Hành Tung có chút bất đắc dĩ, thật sự anh cũng muốn như vậy nhưng có nói cái đều phải đi tới tòa soạn, cô quyết định chính mình không có bị thương chỉ có chút hoảng sợ mà thôi.
"Đưa cô ấy đi tới đơn vị."
Lục Anh Viễn hơi giật mình một chút, nhưng mà sau khi anh thấy vẻ bất đắc dĩ và thỏa hiệp ở trên mặt Quý Hành Tung xong, nhanh chóng phản ứng lại được đây là ý tứ của ai. Anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thời gian quen biết với Quý Hành Tung dài như vậy, làm gì Lục Anh Viễn không biết tác phong sử sự của anh chứ? Quý Hành Tung đã quen với việc đi làm lãnh đạo cho người khác, chủ ý của anh là chính, cơ hồ chưa bao giờ thấy qua thời điểm anh thỏa hiệp nghe lời người khác nói như vậy cả. Nhưng mà hiện giờ Chương Dạng đã làm được.
Trên đường Lục Anh Viễn đi tới đơn vị, không nhịn được nghĩ tới khoảng thời gian người anh em của mình và Chương Dạng quen biết nhau mới không bao lâu, thế nhưng hiện giờ đã bị vị đại tiểu thư được công nhận là thanh lãnh và phẩm vị cao trị cho dễ bảo.
Lục Anh Viễn chịu phục rồi, phục Chương Dạng.
Lúc này Quý Hành Tung đã ngồi lên vị trí điều khiển, anh nghiêng đầu nhìn Chương Dạng, duỗi tay nhéo nhéo tay cô: "Thật sự muốn di làm?"
Chương Dạng gật đầu: "Còn có rất nhiều công việc mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận