Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 327: Không Cho Mượn

Chương 327: Không Cho MượnChương 327: Không Cho Mượn
Chương Dạng khiếp sợ, cô chỉ vào mình, lại chỉ vào mấy túi to trên người Quý Hành Tung: "Cống em? Cống em như thế nào?"
Quý Hành Tung không nhiều lời, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Chương Dạng: "Treo lên."
Chương Dạng tò mò, lúc này thật ngoan ngoãn mà ghé sau lưng Quý Hành Tung, cô nhẹ giọng nói bên tai Quý Hành Tung: "A, em còn hơi nặng đấy, anh cứ thử một lần, rồi thả em xuống, em có thể tự mình đi."
Chương Dạng vừa nói dứt lời đã thấy Quý Hành Tung khom lưng, một tay treo cái túi đựng đồ dùng ngoài trời lên trước ngực, trống ra hai tay xách theo túi nhỏ bên người Chương Dạng, một cái tay khác vẫn cầm bình nước, sải bước trèo lên trên.
"Được rồi được rồi, em biết anh siêu giỏi rồi, bây giờ để em xuống đi!" Trong lòng Chương Dạng khiếp sợ với sức lực của Quý Hành Tung, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng. Quý Hành Tung có sức là một chuyện, nhưng cô có nỡ hay không, lại là một chuyện khác.
Cô nhưng không chịu nổi khi nhìn thấy Quý Hanh Tung vat va nhu vay.
Quý Hành Tung không để ý tới Chương Dạng, anh cười cười, lồng ngực run lên: "Không sao cả, không phải không muốn đi nữa sao? Vậy không đi nữa." Quý Hành Tung nói, anh bước chân không ngừng, rất nhanh đã đi được một chặng đường.
Lúc này Ngô Hoan và Trịnh Trung Minh còn ở tại chỗ thấy thế, không tự chủ được nhìn liếc nhau một cái.
Ý tứ trong mắt Ngô Hoan rất rõ ràng, lúc này thấy Chương Dạng ngồi lên lưng Quý Hành Tung, sao cô ta có thể không hâm mộ? Huống chi, Chương Dạng còn đi giày đế bằng, còn cô ta lại đi giày cao gót, dọc theo đường đi cô ta còn mệt hơn Chương Dạng.
Trong mắt Trịnh Trung Minh cũng chỉ viết ba chữ,/Không thể nào'. Một mình ông ta mang mấy đồ nặng thế kia đi hết nửa đường cũng cảm thấy mạng này đã mất đi một nửa, bây giờ còn bảo ông ta cõng Ngô Hoan đi, vậy thì có khi ông ta còn chưa lên được đến đỉnh núi, đã phải lên trời trước rồi.
Ngô Hoan chỉ có thể hâm mộ nhìn bóng dáng Chương Dạng, chờ khi Quý Hành Tung và Chương Dạng nghỉ ngơi lần thứ hai, Ngô Hoan chạy tới gần, lôi kéo Chương Dạng, chủ động bắt chuyện với cô: "Vừa nay đều là anh ấy cõng cô lên hả?"
Chương Dạng không thích nói chuyện với người lạ lắm, nhưng Ngô Hoan đã ghé vào gần như vậy rồi, cô cũng không thể giả bộ không nghe thấy gì.
"Ừ." Chương Dạng gật đầu.
Ngô Hoan cười nịnh nọt với cô: "À, đây là bạn trai của cô sao? Trông sức lực của anh ấy rất lớn."
Chương Dạng không nói nữa.
Ngô Hoan cũng không để ý, cô ta lấy từ trong túi ra hai tờ tiền, đều là năm đồng tiền. Trịnh Trung Minh rất giàu có, ông ta cũng rất hào phóng với cô, mười đồng tiền có thể là một phần ba tháng lương đối với nhiều người, nhưng đối với Ngô Hoan mà nói, chẳng qua chỉ là số tiền của một bữa ăn.
"Cô cầm số tiền này đi, lát nữa có thể kêu bạn trai của cô cõng tôi một chút được không? Tôi đi bộ mệt quá." Ngô Hoan nhìn Chương Dạng dụ hoặc nói.
Tuy rằng Chương Dạng đoán được lý do tại sao Ngô Hoan đến đây tìm cô nói chuyện phiếm, nhưng cô thực sự không ngờ tới loại tình huống này. Trong lúc nhất thời, sắc mặt Chương Dạng có chút lạnh đi.
Vừa rồi là cô chủ động nói nghỉ ngơi, cho dù Quý Hành Tung không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô vẫn lo lắng anh sẽ kiệt sức. Người mình thích, tất nhiên là mình cảm thấy đau lòng.
"Không thể." Chương Dạng căn bản liền không gọi Quý Hành Tung, trực tiếp cự tuyệt: "Chồng của tôi, không cho bên ngoài mượn."
Ngô Hoan: '...'
Khi Chương Dạng nói ra lời này thanh âm cũng không nhỏ, Quý Hành Tung nghe thấy cô mở miệng, không khỏi từ bên cạnh đi tới, bọn họ đang đi trên một con đường núi ngoằn ngoèo hình chữ Z, Quý Hành Tung tiến lên hai bước, muốn nhìn còn có bao nhiêu lâu nữa mới đến đỉnh núi.
"Làm sao vậy?" Quý Hành Tung tiến đến hỏi.
Chương Dạng không muốn nhiều lời, vì vậy cô lắc đầu.
Nhưng Ngô Hoan bên cạnh cô hiển nhiên không có từ bỏ tính toán vừa rồi, hiện tại thấy nam chính xuất hiện, cô ta chạy đến chỗ Quý Hành Tung cười nói: "Soái ca, tôi cho anh mười đồng tiền, anh có thể cõng tôi một chút không?” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận