Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 326: Anh Cong Em Lên

Chương 326: Anh Cong Em LênChương 326: Anh Cong Em Lên
Chương Dạng lấy khăn giấy từ trong túi ra: "Anh cúi đầu xuống." Cô nói với Quý Hành Tung.
Ngay sau đó, Quý Hành Tung cảm thấy bàn tay mềm mại của Chương Dạng lau mồ hôi cho anh.
Chương Dạng dịch sang bên cạnh một chút: "Ngồi xuống đi, chúng ta cũng đi một giờ rồi."
Quý Hành Tung nghe vậy thì hơi buôn cười, một giờ đối với Chương Dạng mà nói thì đã là thời gian vận động rất lâu, nhưng đối với anh mà nói thì chỉ là mưa bụi, hoàn toàn không chút ảnh hưởng.
"Anh không mệt, em ngồi đi. Mặt trời buổi trưa hơi chói, đừng phơi hỏng mất." Quý Hành Tung nói.
Chương Dạng không khuyên bảo nữa, vừa rồi cô đã phát hiện thể lực của Quý Hành Tung tốt đến kinh người, cho nên lúc trước người này ôm cô cả đêm, hoàn toàn chỉ là thao tác bình thường. Chỉ cần Quý Hành Tung muốn, anh có thể ngày nào cũng ôm cô. Huống chị, thân hình Quý Hành Tung cao lớn, bây giờ che nắng cho cô thoải mái không ít. Vào lúc Chương Dạng và Quý Hành Tung nghỉ ngơi, đôi tình nhân mà bọn họ gặp ở dưới chân núi kia cũng đuổi tới nơi.
Nhưng so với Chương Dạng và Quý Hành Tung, thì thoạt nhìn hai người kia chật vật hơn rất nhiều.
Cô gái trẻ tên Hoan Hoan kia, tới leo núi cũng đi một đôi giày cao gót nhọn, lúc này bụng chân cũng trở nên run rẩy, run ray không ngừng.
Còn người đàn ông trung niên bụng phệ cõng bọc hành lý không ít, nhìn qua có lẽ lượng vận động bình thường không khác Chương Dạng là bao, đều là có thể ngồi tuyệt không đứng, bây giờ còn phải "gánh nặng tiến lên", gương mặt kia cũng sắp trướng thành màu gan heo, từng hạt mồ hôi như hạt đậu xôn xao chảy xuống.
Chương Dạng thấy thế, cũng muốn khuyên bảo đối phương nhanh chóng xuống núi nghỉ ngơi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lúc Ngô Hoan đi lên, nhìn thấy Chương Dạng đang được Quý Hành Tung "Hầu hạ”, trong mắt hiện lên một chút hâm mộ, lại quay đầu nhìn Trịnh Trung Minh đi cùng mình đến, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đều là đàn ông, sao lại có thể khác biệt lớn như vậy chứ?
Ngô Hoan tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, cũng không chê cục đá phía trên đều là tro bụi có thể làm bẩn váy mới của mình không, còn duỗi tay kéo Trịnh Trung Minh một cái: "Cha nuôi, cha vẫn ổn chứ?"
Người đàn ông trung niên cũng chính là Trịnh Trung Minh rất muốn lắc đầu, nhưng lúc vừa ngẩng đầu đã thấy Quý Hành Tung còn đứng ở bên cạnh ung dung nhàn nhã hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi quạt gió cho Chương Dạng thì lời nói trong miệng ông ta tức khắc thay đổi: "Còn ổn còn ổn, Hoan Hoan mệt sao? Uống nước đi." Nói xong, Trịnh Trung Minh lấy một lọ nước khoáng từ ba lô phía sau ra đưa tới tay Ngô Hoan.
Ngô Hoan uống xong thì xoa mắt cá chân đã tê dại của mình, bây giờ cô ta đang hối hận đã mang giày cao gót đi leo núi. Sớm biết như thế, cô ta đã không tới!
Cố tình tình huống lúc này, hai bọn họ đang ở giữa sườn núi, cho dù là lên hay xuống, đều không dễ dàng, quả thực tiến thoái lưỡng nan.
Quý Hành Tung bên kia thấy Chương Dạng đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh nhìn Chương Dạng: "Còn muốn leo nữa không?" Quý Hành Tung hoi.
Tuy rằng Chương Dạng không chật vật như Ngô Hoan và Trịnh Trung Minh, nhưng hôm nay cô cảm thấy thật sự muốn dựa vào sức của mình bò lên đến đỉnh núi, buổi sáng ngày mai dậy hai chân này chắc chắn là phế rồi.
"Không muốn đi thì còn có thể làm sao bây giờ?” Chương Dạng nói: "Dù sao anh cũng không thể biến ra một cái máy bay trực thăng chở em bay lên chứ?"
Quý Hành Tung cười khế một tiếng, máy bay trực thăng thì chắc chắn là không biến ra được rồi: "Anh cống em lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận