Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 325: So Sanh

Chuong 325: So SanhChuong 325: So Sanh
Trong lòng Quý Hành Tung không bằng lòng cho lắm, nhưng anh lại cho rằng hầu như không có người thích "Tự mình thêm huấn phụ trọng việt dã" như Chương Dạng, không ngờ tới nơi này, lại còn có thể gặp được người có ý tưởng không khác gì Chương Dạng. Cùng nhau đi thì không phải anh và Chương Dạng sẽ không được ở riêng với nhau nữa.
Nhưng trước tiên Quý Hành Tung vẫn nhìn về phía Chương Dạng, để cô quyết định.
"Em nghĩ sao?" Quý Hành Tung hỏi.
Chương Dạng nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: "Tùy tiện, nhưng đường lên núi vốn dĩ cũng chỉ có một, cho dù chúng ta có đồng ý hay không thì có lẽ cuối cùng vẫn đi cùng nhau thôi."
Một khi đã như vậy, Quý Hành Tung liền gật đầu, kéo Chương Dạng đứng tại chỗ chờ hai cha con còn đang lấy hành lý thêm một lát.
Nhưng đợi một lúc, sắc mặt Chương Dạng và Quý Hành Tung đã trở nên hơi lạ lùng.
Vốn cô tưởng là một đôi cha con, nhưng hình như lại không phải giống như điều bọn họ vừa đoán.
Cô gái trẻ chỉ xách theo túi xách của mình, còn những thứ khác đều đưa hết cho người đàn ông trung niên.
"Cha nuôi, cha nhanh lên, chút nữa mặt trời cũng lên cao rồi, nắng lắm." Cô gái nói.
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán một phen, tiện tay đưa một túi hoa quả cho cô ta "Hoan Hoan ngoan, con xách chút trái cây đi."
"Con không!" Cô gái trẻ được gọi là Hoan Hoan nhăn mày: "Nặng lắm."
Người đàn ông trung niên hơi bất đắc dĩ: "Con xem cha còn phải mang theo nhiều đồ như vậy, con chỉ xách theo một chút trái cây cũng sẽ không mệt lắm đâu."
"Không được." Cô gái bỗng nhiên duỗi tay chỉ về phía hai người Quý Hành Tung: "Cha nuôi xem người ta kìa, đều là người đàn ông, tại sao cha lại không được chứ?"
Giọng nói của cô ta không nhỏ, lời này vừa ra, toàn trường yên tĩnh.
Quý Hành Tung vẫn mặt vô không cảm xúc, mà Chương Dạng ở bên cạnh đã không nhịn được cúi đầu, cười.
Ánh mắt Quý Hành Tung dừng ở bả vai Chương Dạng, vào lúc nhìn thấy bả vai cô đang run lên rất khẽ, trong mắt anh hơi túng lướt qua cảm xúc bất đắc dĩ.
Đàn ông không thích nghe nhất là hai chữ "Không được" này, cho dù là ở tuổi nào cũng không thể.
Cho dù người đàn ông trung niên trước mắt này cảm thấy một mình đeo tất cả hành lý hơi cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, căng da đầu mà mang hất.
Cô gái vui mừng hôn lên mặt người đàn ông: "Cha nuôi giỏi quá."
Lúc này hai người Quý Hành Tung và Chương Dạng không có sở thích nhìn người khác thân thiết đã quay đầu, đi lên núi.
Trên người Chương Dạng mang theo một ấm nước quân dụng, Quý Hành Tung nói, leo núi tiêu hao thể lực, cũng dễ dàng mất nước khát nước. Cống ấm nước rất tiện.
Núi Bạc Hải là địa chỉ tương đối nổi tiếng ở thành phố nhỏ, đường lên núi cũng bị người khác dam lên nhiều lần nên nhìn rất rõ ràng.
Nhưng rất nhanh, Chương Dạng đã phát hiện cho dù đã có đường thông lên đỉnh núi, nhưng leo núi cũng đúng là chuyện cần đến thể lực.
Cô nhìn Quý Hành Tung đi bên cạnh mình, cõng nhiều đồ như vậy mà vẫn chưa thở dốc, đã hoàn toàn tin câu nói "Không nặng" lúc trước kia của anh. Nhìn qua như vậy, người cậy mạnh không phải Quý Hành Tung, mà hình như là chính cô. Từ lúc bắt đầu lên núi, Chương Dạng được Quý Hành Tung nắm tay, đến bây giờ, cả người cô đều hận không thể bám chặt cánh tay Quý Hành Tung, coi anh như cây gậy leo núi.
Quý Hành Tung buồn cười nhìn cơ thể nhỏ bé của cô. Cho dù vì leo núi mà cô đã cố ý thay một bộ quần áo vận động, nhưng dáng người nhỏ nhắn của Chương Dạng vẫn lộ rõ.
"Nghỉ ngơi một lúc." Quý Hành Tung nói.
Chương Dạng gật gật đầu.
Quý Hành Tung giải áo khoác đang cột vào bên hông mình xuống, trải lên một hòn đá có vẻ bằng phẳng nhất ở ven đường, ý bảo Chương Dạng ngồi xuống.
Sau đó, anh lại nhặt mấy cái lá cây từ bên cạnh lên, làm thành một cái quạt tạm thời, đứng ở bên người Chương Dạng, che ánh nắng trên đỉnh đầu cô, quạt gió cho cô.
Tuy đã tới mùa đông, nhưng ở thành phố nhỏ phương nam này lại không hề có rét lạnh của mùa đông, đặc biệt là lúc này vừa leo núi, vận động một phen, chỉ cảm thấy nóng đến hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận