Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 260: Vô Cùng Để Ý

Chương 260: Vô Cùng Để ÝChương 260: Vô Cùng Để Ý
Có chút đột nhiên nên không kịp phòng ngừa.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của người kia, Lữ Trình hoảng loạn thu hồi ánh mắt của chính mình lại.
Nếu nói lúc trước cậu ta nghe thấy tiếng của Quý Hành Tung gọi Chương Dạng còn ôm chút tâm lý may mắn rằng, lỡ như cậu ta chỉ liếc mắt một cái thấy được anh trai của cô gái đó thì sao? Không nhất định thế nào cũng phải là người yêu mà? Nhưng giờ khắc này trong lòng của Lữ Trình đã xác định vô cùng chắc chắn.
Bằng không cậu ta sẽ không phải đối diện với một đôi mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu như vậy. Mỗi một tấc trong ánh mắt người đàn ông tựa hồ như đều đang tuyên thệ, mà ngay khi ánh mắt đó nhìn vào cậu ta, đã mang theo tràn ngập cảnh cáo.
Ánh mắt kia khiến trong lòng Lữ Trình bỗng nhiên run lên.
Chương Dạng là không biết cuộc nói chuyện của các thiếu niên, ngay khi cô nhìn thấy Quý Hành Tung hai đôi mắt long lanh sáng ngời lên, sau đó chủ động bám lấy cánh tay người đàn ông,Sao tới bây giờ anh mới đến?" Chương Dạng hỏi.
Ánh mắt Quý Hành Tung vẫn còn dính lên trên người Lữ Trình, nghe vậy cúi đầu xuống: "Lần trước sau khi thi đấu bóng rổ xong, một đám người đều muốn được gặp em. Hôm nay vì để thoát khỏi đám người kia mà anh phải tiêu tốn chút thời gian."
Chương Dạng bật cười;Vậy ăn cùng nhau thôi."
Quý Hành Tung:
Khó mà làm được, nhưng anh không có nói thẳng ra chút tâm tư nhỏ của chính mình, ngược lại nhìn vê hướng đám học sinh Lữ Trình kia một cái,"Tình huống vừa rồi là sao?”
Chương Dạng nhìn qua theo tâm mắt của Quý Hành Tung mới phát hiện người đàn ông bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng thanh niên kia, cô tức khắc cảm thấy vô cùng buồn cười, ngẩng đầu dùng vẻ mặt chế nhạo nhìn Quý Hành Tung, trêu ghẹo anh: "Như thế nào? Anh để ý ư?"
"Là vô cùng để ý." Quý Hành Tung nói.
Đáp án lúc này lại làm Chương Dạng ngẩn người ra: 'A?" Quý Hành Tung nhìn đôi mắt giờ phút này vì có chút ngoài ý muốn mà mờ mịt của Chương Dạng, cười cười,'Có phải thằng nhãi ranh kia tới đây để làm quen với em hay không?"
Anh có thể nghe thấy được tất cả, huống chi ngay vừa đây thôi, tại một giây trước thằng nhóc kia vẫn còn chưa có chết tâm. Là đàn ông đều có lòng ghen ghét, đặc biệt là thời điểm đối diện với người mình thích, muốn cho toàn thế giới biết cô gái của mình tốt, rồi lại không muốn cho người ta thấy cô gái của mình, không cách nào điều tiết mâu thuẫn được.
Chương Dạng 'phụt' một tiếng bật cười, lúc này cô mới hậu tri hậu giác ý thức được ra vì cái gì vừa rồi Quý Hành Tung lại kêu nhũ danh của mình.
"Ừm, nhưng mà không phải không đồng ý rồi sao?" Chương Dạng nghiêng đầu cười nói.
Quý Hành Tung còn chưa để lộ ra nụ cười trên mặt đã nghe thấy người bên cạnh nói đầy tiếc nuối sâu kín; 'Lần này quá không khéo, không phải lúc này đã có hẹn với anh rồi sao?"
Quý Hành Tung cảm thấy huyệt thái dương mình giật giật đây đau đớn, anh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào Chương Dạng: "Chẳng lẽ nếu đổi cái thời gian khác là em có thể đồng ý sao?"
Quả thực anh không thể tin vào những lời nói mà giờ phút này mình nghe được.
"Không được sao?" Ánh mắt Chương Dạng ngây thơ, như là có chút mất mát: 'Ầy, người ta còn là sinh viên đó."
"Anh cũng vậy." Giọng Quý Hành Tung trầm xuống.
Chẳng lẽ anh không phải là sinh viên hay sao?
Chương Dạng vờ như là không nghe ra được, cô nén cười: "Nhưng hiện tại người ta là sinh viên, sinh viên trẻ tuổi, có đầy sức sống."
Quý Hành Tung: "
ANh cảm thấy sớm hay muộn gì cũng có ngày mình bị Chương Dạng làm cho tức chết.
"Cứ trẻ tuổi là được hay sao? Đồng chí Chương Dạng, em đã kết hôn rồi, tư tưởng hiện tại của em rất là nguy hiểm." Quý Hành Tung nói sau đó không nhịn được cầm bàn tay đang bám lấy cánh tay mình của Chương Dạng xuống dưới, gắt gao đan mười ngón tay của hai người vào nhau, cứ như là làm như vậy là có thể để cho người bên cạnh ý thức được hiện giờ mình có thân phận gì vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận