Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 348: Dạy Em

Chương 348: Dạy EmChương 348: Dạy Em
"Mấy đứa bé ở phương bắc đều biết chơi cái này." Quý Hành Tung vừa lái xe, vừa giới thiệu với Chương Dạng: "Nhưng lúc bị ngã trên mặt băng sẽ hơi đau."
Chương Dạng nhìn chằm chằm ngoài cửa Sổ xe, rất nhanh đã phát hiện Quý Hành Tung thay đổi phương hướng, căn bản không phải đường về nhà.
"A?" cuối cùng Chương Dạng cũng rời lực chú ý từ bên ngoài dịch sang Quý Hành Tung: "Anh đang đi đâu thế?" Trong lòng Cô lờ mờ có một suy đoán.
Quý Hành Tung cười cười: "Nhìn chuyên chú như vậy, chẳng lẽ em không muốn tự mình chơi thử sao?"
Trong nháy mắt đôi mắt Chương Dạng trợn tròn lên, cô "Oa" một tiếng: "Có thể chứ?"
Dáng vẻ này, nào đâu còn có bộ dạng trưởng thành lúc làm việc bình thường nữa chứ? Rõ ràng giống như một đứa bé vậy, Quý Hành Tung nghĩ thầm.
Đối diện với đôi mắt của Chương Dạng, anh buồn cười gật đầu: "Chuyện này thì có cái gì mà không thể chứ? Dù sao còn mấy tiếng nữa trời mới tối, muốn chơi thì đi chơi đi." Dù sao anh cũng có thể chơi cùng cô.
Chương Dạng ngồi ở ghế phó lái, phát ra một tiếng vui mừng.
Rất nhanh Quý Hành Tung đã dừng xe ở ven đường, ở phía dưới cầu hình vòm cách đó không xa chính là một mặt băng. Phía trên đã có mấy đứa bé không chịu ở nhà ra đó trượt băng. Thời buổi này, không có giày trượt băng, không có ván đơn hay ván đôi, chỉ là mấy đứa bé đi một đôi giày bông đế dày "xoẹt xoẹt" lao nhanh trên mặt băng, tìm kiếm tốc độ và kích thích.
Quý Hành Tung kéo Chương Dạng đi lên mặt băng, thấp giọng dặn dò: "Hơi trơn."
Chương Dạng đi một đôi ủng heo da, may là đế bằng cho nên cũng có thể trượt. Nhưng cô lại xem nhẹ độ trơn trượt của mặt băng này, vừa mới đi hai bước, dưới chân đã trượt, cả người liêu xiêu muốn trượt về phía trước.
"AI" Chương Dạng hét lên một tiếng, muốn đứng vững, nhưng lại không đứng được.
Còn may lúc này Quý Hành Tung đang nắm tay cô, anh dùng một chút lực, cuốn cô vào trong lòng.
Chương Dạng duỗi tay ôm eo Quý Hành Tung, vỗ vỗ ngực, dường như có chút ngượng ngùng: "Thật ra, em có thể thử lại."
Quý Hành Tung hiểu ý cô, buông lỏng eo nhỏ của Chương Dạng ra.
Chương Dạng nhìn mấy đứa bé ở bên cạnh có thể lao đi hàng trăm mét, cô cảm thấy tuy rằng mình còn chưa thể có bản lĩnh khống chế tốt như vậy, nhưng "Lăng Ba Vi Bộ' hẳn là không quá khó, vì thế liền bước một chân ra, giống như một con vịt con dạo bước trên mặt băng vậy, một trái một phải, vô cùng có quy luật tinh chuẩn nắm giữ mỗi một bước
Qua một thời gian lắc lư, cô mới miễn cưỡng đi được vài bước của vịt trên mặt băng.
Quý Hành Tung ở bên cạnh xem đến muốn cười, đặc biệt là Chương Dạng còn tỏ vẻ cẩn thận, lại phối hợp với bước chân của cô, ít nhiều mang theo vài phần buồn cười. Nhưng vì không muốn đả kích lòng tự tin của Chương Dạng, Quý Hành Tung không thể cười ra tiếng.
Nhưng mấy đứa bé ở bên cạnh không biết cái gì gọi là an ủi thiện ý lại không nghĩ được nhiều như vậy, khi một người lớn chạy vào trong một đám trẻ con cũng đã rất nổi bật, mà cái người lớn này còn không màng ánh mắt của người khác mà đi từng "Bước của vịt" lại rất nhiệt tình cổ vũ cho Chương Dạng. "0Oal Chị gái! Bước đi của chị đặc biệt ghê! Ha ha ha
"Giống như vịt con vậy!"
"Trượt băng phải giống như này nè, mạnh một chút, tiến lên, có phải chị không biết trượt không thế?"
Chương Dạng rất đẹp, khi một đám nhóc thò đầu qua, cũng sẽ biết xem sắc mặt của người khác, từng câu từng câu gọi "Chị gái” đến dễ nghe, khiến Chương Dạng nghe xong lại hoàn toàn không có cách nào tức giận.
Cuối cùng sau khi ý thức được bước đi của mình không phải Lăng Ba Vi Bộ, mà là "bước chân vịt" buồn cười, Chương Dạng không làm gì được một đám nhãi ranh trước mặt, nhưng lại có thể bắt chẹt Quý Hành Tung trông chừng cô cách đó không xa.
Cô hơi ngẩng đầu, nhướng mày với Quý Hành Tung: "Dạy em.”
Sự kiêu ngạo của biên tập viên Chương không cần thiết phải thể hiện ra vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận