Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 153: Ý Tưởng Lớn Mật

Chương 153: Ý Tưởng Lớn MậtChương 153: Ý Tưởng Lớn Mật
Mà khi bà cụ tìm tới đã làm kinh động không ít người ở xung quanh.
Con trai đã chết, bà cụ chỉ cần tìm ra cách nói.
Nhưng mà chủ công trường có chỗ nào dễ ở chung như vậy? Đối phương thậm chí còn cảm thấy một công nhân nhỏ nhoi chết ở xung quanh công trường quá đen đủi. Đừng nói là bà cụ muốn đòi một con số bồi thường, thậm chí còn hận không thể đòi bồi thường ngược lại cơ. Này lại không được xem như sự cố ở công trường nên ông chủ còn ngang được.
Huống chi một người từ nông thôn tới làm công có bối cảnh thế lực gì chứ? Đắn đo cho bà cụ cuối cùng cũng chỉ có thể thở ra một hơi như vậy.
Cuối cùng vẫn là đồng hương đi theo Lôi Tử không có nhìn được nữa, chuyện này khả năng không thể bắt bẻ ông chủ được, nhưng trận cảm mạo nho nhỏ có thể tước đoạt đi mạng sống của một con người hay sao?
Đồng hương nhận định số thuốc mà Lôi Tử đi phòng khám mua về có vấn đề, trong phòng có thuốc trị cảm uống thừa còn có đơn thuốc viết tay của bác sĩ.
Anh ta nói suy đoán của chính mình cho bà cụ nghe nên mới có một màn mà hôm nay Chương Dạng nhìn thấy.
Sau khi Chương Dạng nghe xong không khỏi im lặng một lát.
Cô có thể đoán được suy nghĩ của vị đồng hương của Lôi Tử kia, bà cụ này đã lớn tuổi rồi, trong nhà bỗng dưng mất đi trụ cột về sau cuộc sống là cái dạng gì còn khó nói. Không lấy được tiền bồi thường ở chỗ ông chủ công trường vậy có thể đẩy hết thảy sai lầm lên trên người của ông chủ tiệm thuốc, chỉ cần có thể lấy được một số tiền bồi thường là có thể để cho bà cụ sống nửa đời sau không cần phải phát sầu vì kế sinh nhai, là được.
Ý tưởng này Chương Dạng không biết nên bình phán như thế nào. Nhưng mà cô biết, nếu chỉ dựa vào phỏng đoán của bà cụ, muốn lấy khoản tiền bồi thường từ chủ tiệm chỉ sợ là không được.
May mà cảnh sát tới rất nhanh chóng.
Cũng không khác gì mấy với phỏng đoán của Chương Dạng, cảnh sát cũng không có khả năng chỉ bằng cái lý do đồng hương suy đoán mà cảm thấy thuốc có vấn đề nên dẫn cả ông chủ tiệm thuốc trên lầu đi. Nhưng bà cụ cố chấp kiên quyết không chịu rời đi.
Không có biện pháp, vị cảnh sát kia chỉ có thể phái người cầm thuốc đi tới bệnh viện hỏi một chút, thuận tiện xem xem có thể kiểm nghiệm hay không.
Chương Dạng ngồi ở một bên trấn an cảm xúc của bà cụ, mà khi bên tai truyền tới tên mấy loại dược phẩm cô không khỏi nhíu mày lại, ngẩng đầu lên nhìn vài vị ăn mặc chế phục kia.
Tên của loại thuốc vừa rồi kia cô nghe thấy vô cùng quen tai, tựa hồ như không lâu trước đây cô từng nghe qua.
Chương Dạng cúi đầu nghiêm túc hồi tưởng một lát, đột nhiên đứng bật dậy.
"Tôi biết" Chương Dạng đột nhiên mở miệng nói chuyện, cô cảm giác được tầm mắt của mấy vị cảnh sát trưởng mặt đều dừng ở trên người mình: "Tôi biết loại thuốc này là gì."
Hôm nay cô ở bệnh viện nghe thấy trận cãi nhau kia, hóa ra cũng không phải do vấn đề ý tế của bệnh viện chuyển biến xấu. Chương Dạng cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó chính mình quay đầu lại nhìn thấy, rõ ràng chính là người nhà người bệnh ôm lấy bác sĩ mặc áo blouse trắng khóc rống lên. "Là loại thuốc bao con nhộng này hại chết người...
Cô nghĩ do bác sĩ cho nhầm thuốc, nhưng hiển nhiên là bác sĩ đang trấn an cảm xúc của đối phương, hơn nữa nếu thật là lời nói như vậy thì đó hẳn là người nhà mắng bác sĩ cho hả giận mà không phải ôm lấy đối phương khóc lóc thảm thiết.
Mà vừa rồi khi Chương Dạng nghe thấy cảnh sát đọc số dược phẩm mà Lôi Tử uống cũng xuất hiện cái tên này.
Trong đầu Chương Dạng tức khắc xuất hiện một cái ý tưởng rất lớn mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận