Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 169: Vào Hang Cọp

Chương 169: Vào Hang CọpChương 169: Vào Hang Cọp
Đứng ở bên ngoài phóng mắt nhìn lại, thôn Võ Gia hoàn toàn không có chút khí khái "quê cha đất tổ' nào cả, từng hàng biệt thự hai ba tầng xếp ngay ngắn hợp quy tắc, thoạt nhìn đẹp đế lại giàu có.
Có rất nhiều thôn trấn vẫn còn những con đường đất đỏ nhưng ở thôn Võ Gia hoàn toàn không thấy có con đường nào lầy lội. Từ cửa thôn nhìn vào bên trong đều là những con đường đổ xi măng, san bằng phẳng lại sạch sẽ.
Hơn nữa lối vào của thôn Võ Gia thế nhưng còn có nhân viên trực ca, mỗi một người ngoài tới đây đều phải đăng ký.
Khi Chương Dạng nhìn thấy một màn này không khỏi nhíu mày lại.
Mà Tiểu Dương ở bên cạnh cô lại có chút ngoài ý muốn kèm theo hưng phấn nói: “A, thôn này quản lý tới độ sắp so được với đơn vị chúng ta rồi đó."
Tốt xấu gì báo xã bọn họ cũng là đơn vị quốc doanh, trong đơn vị cũng có văn kiện từ trên phê duyệt nên yêu cầu những khách tới thăm phải đăng ký mới được vào là chuyện rất bình thường. Nhưng mà giờ một cái thôn nhỏ như vậy cũng muốn người bên ngoài tới phải tiến hành đăng ký, này có phải là hơi quá cẩn thận hay không?
Chương Dạng không có vội vàng tiếp lời với Tiểu Dương, hiện giờ các cô đang ngồi ở một tiệm bán đồ ăn sáng cách cổng vào thôn Võ Gia không xa.
Chuyện làm ăn của cửa hàng bán đồ ăn sáng này cũng không tồi, Chương Dạng vừa ăn mì vừa nhìn tình huống ở bên ngoài.
Không bao lâu sau Chương Dạng thu hồi ánh mắt lại.
Vừa rồi cô thấy khi có người đi vào đưa giấy chứng nhận gì đó cho nhân viên trực cửa thế là không cần phải đăng ký nữa.
"Ông chủ" Chương Dạng kêu một tiếng: "Bên này muốn một đĩa bánh hoa quế hấp nữa."
Ông chủ "ai" một tiếng sau đó nhanh chóng bưng bánh đi ra.
Chương Dạng nhân cơ hội tiến đến gần hỏi han: "Ông chủ, thôn này có rất ít người ạ? Tôi thấy hiện giờ đúng là thời gian ăn cơm nhưng sao mà người trên đường lại rất ít."
Ông chủ là người đàn ông có chút thọt chân, ông ta thấy hai người Chương Dạng và Tiểu Dương đều ăn mặc đẹp de, trong mắt có chút đắc ý, vừa nhìn hẳn là người từ thành phố lớn tới đây, phỏng chừng nghe được tên tuổi thôn Võ Gia bọn họ nên tới đây làm buôn bán đây mà. Người ở thành phố lớn thì thế nào? Trưởng thôn bọn họ chẳng phải còn có khả năng và bản lĩnh làm cho những người trong thành phố này mắt trông mong mà chạy tới sao?
Nghĩ tới đây ông chủ mở miệng bảo: "Sao có thể như vậy được? Người trẻ tuổi trong thôn chúng tôi cũng không ít. Khả năng người trẻ tuổi trong những thôn khác đều đi ra bên ngoài làm công nhưng trong thôn chúng tôi lại có bảo bối đó!"
Ông chủ thấy Chương Dạng nhướng mày thì trong lòng không nhịn được mà muốn khoe khoang ra cho người ta thấy.
"Tối thấy các cô cũng không phải là người địa phương, tới thôn Võ Gia chúng tôi là muốn nói chuyện làm ăn đúng không? Trong thôn chúng tôi có vài cái nhà xưởng lớn, hiện giờ mọi người đều làm việc ở bên trong đó hết, mỗi tháng đều có thể lấy được gần một trăm khối tiền lương đó! Hơn nữa nhà máy đều bao cả cơm tháng. Cho nên các cô xem đi, trên con đường này không he có một người bình thường nào cả." Trong giọng nói của ông chủ tran ngập sự tự hào.
Mà Tiểu Dương đang nghe mà nghe tới chỗ "tiền lương gần một trăm khối" cũng để lộ ra thần sắc khiếp sợ/Hơn một trăm?". Phải biết rằng anh cực cực khổ khổ học xong đại học, tiến vào báo xã mà hiện giờ cùng lắm cũng chỉ có mấy chục khối tiền lương mà số tiền lương này ở thủ đô cũng không tính là quá ít, mà bây giờ so với một thôn nhỏ ở phương nam này Tiểu Dương bỗng dưng cảm thấy tiền lương của chính mình ít ỏi tới đáng thương.
Ông chủ gật gật đầu bảo: "Đúng vậy. Có lúc sẽ hơn một trăm."
"Vậy tại sao ông lại không đi tới xưởng để làm việc vậy?" Chương Dạng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận