Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 281: Dam Chay Lan Rong

Chuong 281: Dam Chay Lan RongChuong 281: Dam Chay Lan Rong
Ngay sau đó, tia chớp điện cùng lửa bùng trước mắt cô, một làn sóng nhiệt thổi về phía cô.
Chương Dạng và tiểu Dương đều bị hoảng sợ, nếu họ không chạy nhanh, bây giờ có lẽ họ đã bị chôn vùi trong biển lửa. Hoá ra hoả hoạn cũng giống sóng thần, có thể ập đến trong nháy mắt.
Bên tai tràn ngập tiếng thét chói tai cùng tiếng vật nặng sập đổ, vẻ yên lặng ban đêm hoàn toàn bị phá huỷ.
Mọi người đều chạy như điên, ngọn lửa làm ban đêm không tối tăm.
Dù đêm tối không tối nhưng vẫn có người té ngã. Chỉ cần ngã xuống, phía sau sẽ có không đếm xuể người bước qua. Nếu bạn không may mắn, nói không chừng có thể bị dẫm đạp.
Chương Dạng hoảng sợ nhìn cách đó không xa có người ngã xuống, cô theo bản năng muốn ra đỡ người, nhưng cô chưa tới kịp một bước, đã thấy phía sau người có người chạy lên, làm người ngã vừa bò dậy lại ngã một lần nữa.
May mắn có thể có thể đã hết sạch từ kia, Chương Dạng trơ mắt nhìn dây điện đang cháy rơi xuống đầu người nọ, trong một thoáng đã làm người kia bốc cháy.
Một sinh mệnh trôi đi mà chỉ trong nháy mắt.
Chương Dạng chứng kiến một trận kinh hồn táng đảm, cô có lòng muốn giúp đỡ, giờ phút này cũng đã ốc còn không mang nổi mình ốc.
Thể lực Chương Dạng tuy rằng không tốt lắm nhưng đồng nghiệp đến nơi này công tác cùng cô đều là đàn ông, thể lực tốt hơn cô nhiều, dẫn theo cô chạy như bay.
"Tôi đi, tôi đi!" Tiểu dương vừa chạy vừa không nhịn được chửi thề/'Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?!
Nhưng mà anh vừa mở miệng nói đã bị sặc khói, ho khan khù khụ.
"Đừng nói chuyện, dùng sức chạy trước!" Ninh Tu Tư hét lên một tiếng.
Không nghĩ tới người trông lĩnh lãm văn vẻ nhất chỗ họ, đảo ngược tình thế lại thành người có thể lực tốt nhất.
Chương Dạng từ trước chỉ biết lũ lụt đến vừa nhanh vừa có sức phá huỷ, mà bây giờ, cô cảm nhận được luồng nhiệt sau lưng mình, không chút nghi ngờ rằng chỉ cần mình chạy chậm lại một chút, khả năng sẽ bị lửa lớn nuốt chửng.
Trong đám người đang hoảng loạn, Chương Dạng rốt cuộc thấy một hình bóng quen thuộc.
Những người mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy lúc này đã chật kín người. Không phải trẻ em mà là người già và phụ nữ. Vì những người này chạy không đủ nhanh, chậm một bước, khả năng có thể sẽ bị ngọn lửa cắn nuốt.
Phía sau Thị trấn có một con sông, hiện tại Chương Dạng cùng người trong thị trấn đang đua nhau chạy đến chỗ con sông này. Vì đi khác hướng, không cùng chiều ngọn gió, lúc này mới thoát khỏi ngọn lửa phía sau.
Tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hai chân mầm nhữn, những người chung quanh đều như bị rút hết sức lực ngã xuống mặt đất.
Chương Dạng cũng không phải người ngoại lệ, sau cổ đã cô tất cả đều là mồ hôi, trong đầu còn quanh quẩn những tiếng hét ầm ï ban nãy.
Khi Ninh Tu Tư chạy như điên giày da đã không biết rơi ở chỗ nào, bộ dáng của anh bây giờ cũng rất chật vật, dù đang khoác tây trang cũng mặc kệ, ngồi dưới đất thở dốc. "Đây là tình huống gì vậy chứ?"
"Trời ạ, mọi người mau nhìn sang bên kia."
"Nhà tôi! Đó là nhà của tôi!"
Chung quanh đủ loại âm thanh, tiếng ồn ào cùng tiếng trẻ em khóc, tất cả hỗn tạp với nhau.
Lúc chạy có những người bị tách ra, lúc này tới nơi hơi an toàn một chút cũng bắt đầu không kìm được mà tìm kiếm người thân của mình.
Những người lính bắt đầu kéo theo trẻ em người già cùng phụ nữ đến bờ sông. Hoả hoạn tới phải cứu người nhưng cũng phải khống chế dập tắt lửa.
Cách một bờ sông, ở đó không xa, ở nơi đầu gió, là một mảnh biển lửa, mà lửa vẫn còn xu thế tiếp tục lan rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận