Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 274: Chồng À!

Chương 274: Chồng À!Chương 274: Chồng À!
Sau khi Quý Hành Tung nói xong lời này, trong lòng không khỏi khinh thường chính mình. Rõ ràng lúc trước anh muốn dạy cho Chương Dạng một bài học, để cho cô tự mình kiểm điểm, nhưng cho tới bây giờ, người trong ngực anh còn chưa tự mình tỉnh ngộ, mà anh đã chủ động lùi lại một bước.
Anh muốn vươn tay nhéo trán mình, vì sự kiên định không vững của mình trước mặt Chương Dạng.
Quý Hành Tung hoàn toàn không thể hiểu được sự khó chịu của Quý Hành Tung, bây giờ Chương Dạng chỉ biết rằng Quý Hành Tung sẽ không để mình uống nước kim ngân mà cô không thích nữa, cũng không âm u như khi vào cửa, cô trốn ở trong ngực Quý Hành Tung trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý.
"Chồng của em là tốt nhất." Chương Dạng nũng nịu nói.
Quý Hành Tung vẫn đang suy nghĩ về bản thân sững người khi nghe những gì Chương Dạng nói.
Trong giây phút này, Quý Hành Tung biết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình. Niêm vui điên cuồng tràn vào, chiếm trọn trái tim anh.
Kiêm chế nụ cười trên mặt, Quý Hành Tung cúi đầu nhìn người đang trốn ở trong ngực mình, dùng âm thanh bình thường nhất hỏi: "Em vừa rồi mới nói cái gì?"
Chương Dạng ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc này, Quý Hành Tung cũng không biết đối phương cố ý vẫn là vô tình.
"Hả?"
Quý Hành Tung kiên nhẫn dụ dỗ cô: "Nói lại lời vừa rồi đi."
Chương Dạng chỉ bị đau họng và tức giận, nhưng cô không bị sốt đến hồ đồ. Hiện tại nghe Quý Hành Tung nói như vậy, cô liền hiểu đối phương đang quan tâm cái gì. Trong khoảnh khắc này, cô giống như đã giành lại được thế chủ động, cái đuôi nhỏ của cô sắp sửa bay lên trời.
Chương Dạng chớp chớp mắt, vô tội nhìn Quý Hành Tung hỏi lại: "Nói gì cơ? Em không muốn uống nước cây kim ngân sao?"
Quý Hành Tung: "... Câu nói gần đây nhất."
Chương Dạng: "Anh tốt nhất?"
Quý Hành Tung cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn người trong lòng ngực, đối phương có lẽ không đủ bản lĩnh, bị Quý Hành Tung nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, liền không thể kìm nén được nữa, lập tức bật cười ra tiếng.
Rất nhanh, tiếng cười sảng khoái của Chương Dạng đã vang khắp phòng ngủ.
Quý Hành Tung:
Anh liền biết Chương Dạng là đang cố ý.
Anh hiện tại có chút hối hận, tối hôm qua khi lăn lộn Chương Dạng ở trên giường, anh chỉ là im lặng chuyên tâm làm việc không nói nhiều lời, nhưng hiện tại, Quý Hành Tung nghĩ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rõ ràng phương tiện nhất, tại sao anh lại bỏ lỡ nhiều lần cơ hội như vậy?
"Không nói?" Quý Hành Tung nhàn nhạt nói, nhưng tay lại đặt ở lên tai Chương Dạng, khẽ khàng vuốt ve, cho dù là động tác, hay là giọng nói của anh, khi nghe đều có vài phần không ha quan tâm, giống như không để ở trong lòng vậy.
Chương Dạng bị bàn tay thô ráp của Quý Hành Tung xoa lỗ tai, chỉ cảm thấy nơi vành tai truyền đến từng cơn tê dại, sắc đỏ lan tràn, làn thẳng tới tận cổ.
Cô cũng không biết đến tột cùng là cô bị động tác của Quý Hành Tung bức bách đến không còn cách nào, hay là vẫn có nghĩ thầm muốn để cho Quý Hành Tung vui vẻ một chút: "Chồng à?" Chương Dạng khẽ nâng âm cuối lên, mang theo vài phần ấm áp mềm mại.
Cô không biết, một tiếng này, đúng là muốn mạng Quý Hành Tung luôn.
Dường như trong chớp mắt, Quý Hành Tung đã cảm thấy cứng lên.
Từ trước tới nay anh không cảm thấy mình là người có nhu cau tình dục cao, nhưng bây giờ xem ra, từ sau khi gặp phải Chương Dạng anh luôn thất bại.
Chương Dạng còn chưa cảm giác được biến hóa trên người Quý Hành Tung, nhưng tiếng hít thở của anh truyền đến từ trên đỉnh đầu cô bắt đầu từng chút thô nặng hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, sức lực của cái tay bên hông Chương Dạng kia cũng lớn hơn không ít.
Chương Dạng vừa muốn ngẩng đầu nhìn Quý Hành Tung, cơ thể bé bỏng ở trong lòng Quý Hành Tung vừa động đã ngay lập tức cảm giác được có thứ gì đã tỉnh dậy.
Chương Dạng: '... !”
Cô khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn người đang ôm mình, tức giận lên án: "Quý Hành Tung! Anh cầm thú hả! Em đang là người bệnh đó!" Nhưng cặp mắt của người đang "Phan nộ" kia, lại là mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận