Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 285: Trụ Cột Của Bọn Họ

Chương 285: Trụ Cột Của Bọn HọChương 285: Trụ Cột Của Bọn Họ
Lúc này Chương Dạng cũng bế cô bé bằng hai tay, nhìn qua động tác của cô rất vụng về, dù sao thì trước ngày hôm nay Chương Dạng cũng chưa có kinh nghiệm bế trẻ con lần nào. Hơn nữa tuy là đứa bé kia vẫn còn nhỏ, nhưng cũng vẫn có chút cân nặng, ngày thường lúc đi chợ mua đồ ăn, Quý Hành Tung còn không cho Chương Dạng xách một lọ nước, bây giờ bỗng nhiên bảo cô bế một đứa bé, đương nhiên cũng cảm thấy có chút cố hết sức.
Nhưng cho dù cố hết sức, cũng phải nhịn.
Chương Dạng nhìn về phía trước, còn thấy tiểu Dương đang bế một ông cụ trên tám mươi tuổi, dưới chân mạnh mẽ như có gió, cả người toàn thịt mỡ kia nhìn trong lúc gió to này vậy mà còn rất có cảm giác an toàn.
Thu lại ánh mắt, Chương Dạng lại nhìn nhóc con đang ở trong lòng mình, bỗng nhiên lại cảm thấy không có gì ghê gớm cả. Cô khẽ cắn môi, cố gắng chịu đựng.
Có lẽ cô bé đã khóc mệt mỏi, lúc này cánh tay nho nhỏ gắt gao ôm chặt cổ Chương Dạng, cơ thể nhỏ bé cũng rất ngoan ngoãn dựa vào Chương Dạng, không khóc không làm ầm ï. Như thế khiến bên tai Chương Dạng được yên tĩnh hơn rất nhiều, nếu không cô cảm thấy rất có thể mình còn không bị nổ tung trong trận hoả hoạn này đã phải nổ tung trong tiếng khóc của cô bé này.
Ở thị bên ngoài trấn, có một lâm trường.
Vào lúc đoàn người Chương Dạng không ngừng chạy rời xa khu bị hoả hoạn, cuối cùng ở trên đỉnh đầu bọn họ đã truyền đến tiếng động cơ của máy bay trực thăng.
Lúc Chương Dạng quay đầu lại, phát hiện bọn họ đã cách con sông ngăn lửa vừa rồi khá xa, cuối cùng cũng đã có thể nghỉ tạm một chút.
Quay lại bảo mọi người, lúc này mọi người mới ngồi xuống ngay tại chỗ.
Lúc trước bởi vì hưởng ứng lời kêu gọi của cô mà chạy đi, lúc này liên vô thức mà coi Chương Dạng thành người dẫn đầu.
Mọi người đều đã rất mệt, nhưng hiện tại so với mệt thì cảm giác rõ ràng hơn chúng là khủng hoảng và sợ hãi.
"Nhà của tôi, năm nay nhà tôi mới vừa sửa lại nhà, cứ như vậy đã mất hết rồi, về sau phải làm sao bây giờ?"
"Sau nhà trâu vẫn còn nhốt trong chuồng, chỉ trông vào năm nay lai giống sinh ra nghé bán lấy tiền, bây giờ mất hết rồi, mất hết rồi..."
"Cả nhà đã bị đốt sạch rồi, về sau phải làm sao bây giờ?"
Chờ đến lúc nghỉ ngơi, bên tai Chương Dạng truyền đến tiếng khóc và tiếng oán than.
Trận này lửa đến quá bất ngờ, đối với mỗi người trấn trên đều là tổn thất vô cùng lớn.
Chương Dạng nghe thấy vậy, trong lòng chua xót, cô xoa xoa đùi đã tê rần, lại lần nữa đứng lên.
"Nhà đã bị cháy, nhưng chúng ta vẫn còn sống, một ngày nào đó, sẽ có thể xây lại được ngôi nhà khác." Vẻ mặt Chương Dạng nghiêm túc: "Tôi là tổng biên tập của báo chiều ở thủ đô, tôi hứa với tất cả mọi người sẽ liên tục đưa tin hoả hoạn và tình hình tổn thất của trấn trên, khởi xướng việc quyên góp trên khắp cả nước. Bây giờ chính phủ đã phái bộ đội và các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy tới, tất cả đều sẽ tốt lên."
Đây là chuyện duy nhất mà Chương Dạng hiện có thể hứa vào lúc này. Cô nghĩ, nếu không thể quyên được nhiều tiền, cô cũng sẽ mở kho bạc nhỏ của mình ra, cố gắng giúp đỡ những người ở nơi này. Vốn dĩ Chương Dạng đã có địa vị trong lòng mọi người, bây giờ mọi người lại nghe thấy câu này của cô, những tiếng khóc kia dường như đã ít đi rất nhiều.
"Thật vậy chăng?" Có một cô bé ở gần Chương Dạng ngẩng đầu hỏi, một bím tóc của cô bé bị bung ra trên đường chạy nạn.
Mọi người đều đang nhìn Chương Dạng, dường như cô chính là trụ cột của bọn họ.
Dưới nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, Chương Dạng nghiêm túc gật đầu, cô chỉ vào những người còn đang chiến đấu với lửa ở phía xa: 'Không phải mọi người đều đã thấy sao? Chính phủ cũng đã phái người tới bảo vệ chúng ta, chúng ta không có gì phải sợ hết."
Một tiếng này, chắc chắn và mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận