Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 179: Ngay Ngan Cả Người

Chương 179: Ngay Ngan Cả NgườiChương 179: Ngay Ngan Cả Người
Có lẽ đôi tình lữ này cũng ỷ vào hoàn cảnh rừng núi hoang vắng trước mắt, xung quanh không có khả năng có người sống nên không bận tâm tới bất cứ cái gì hết, trực tiếp hôn nhau, tiếng hôn môi và tiếng nước miếng dính nhớp còn rất lớn, đặc biệt là dưới màn trời chiếu đất không có bất luận thứ gì cách trở, thanh âm ái muội này như đang quanh quẩn giữa không trung.
Chương Dạng nói cái gì cũng không nghĩ tới chính mình sẽ bắt gặp tình cảnh như trước mắt, cô lại không có cách nào lên tiếng để nhắc nhở hai người đang quên mình ở bên ngoài rằng nơi này còn có một người sống đó là cô.
Mà ở ngay khi Chương Dạng đang lo lắng liệu có phải chính mình sẽ bị cưỡng ép nghe một hồi tiếng vận động càng kịch liệt hơn hay không, thì tiếng thân thiết ở bên ngoài dần dần nhỏ xuống, ngay sau đó chính là tiếng bước chân rời đi xa.
Chương Dạng còn xem như cẩn thận, sau khi cô không nghe thấy thanh âm của chàng thanh niên trẻ tuổi kia và Võ Gia An nữa lại thầm đếm ở trong lòng mười giây, lúc này mới duỗi tay đặt lên then cửa nhẹ nhàng chuẩn bị mở cánh cửa ra.
Nếu như cả đêm Võ Gia An không có trở lại thế thì cũng có đủ thời gian cho cô rồi.
Chương Dạng vừa nghĩ như vậy vừa đẩy cửa ra.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, khi Chương Dạng nhìn thấy bóng người hoàn toàn không biết xuất hiện ở cửa khi nào mà cô cũng không ha nghe thấy được tiếng bước chân, tiếng kinh hô kia cuối cùng bởi vì thật sự quá kinh ngạc mà biến mất trong cổ họng. Nhưng này cũng không đại biểu cho việc cô không hề kinh ngạc, tương phản, Chương Dạng quá mức hoảng sợ mà hai chân trực tiếp mềm nhữn, mắt thấy cô sẽ trực tiếp ngã xuống nền đất.
ở ngay khi cảm nhận được thân thể mất cân bằng, Chương Dạng nhắm chặt hai mắt lại.
Chuyện ngoài ý muốn như vậy thật sự không nằm trong phạm vi có thể thừa nhận được của cô, dưới bầu trời này thế mà thật sự có người thân nhẹ như yến? Đi đường hoàn toàn không phát ra bất cứ một động tĩnh gì cả?
Trong đầu Chương Dạng hỗn loạn thành một đoàn, cô cảm thấy chính mình sắp xong đời rồi, thậm chí đại não còn có thời gian rảnh mà suy nghĩ vớ vẩn, này có phải là bẫy rập của người thôn Võ Gia hay không?
Nhưng mà Chương Dạng không thể ngã xuống được, một bàn tay to rộng xuất hiện ngang trời ôm lấy eo thon của cô, lại nháy mắt tiếp theo cả người Chương Dạng đã bị kéo tới dán vào trong lòng ngực người này.
Hương vị quen thuộc che trời lấp đất truyền tới, ở ngay giây phút này ùa vào chiếm cứ hô hấp của Chương Dạng.
Mặc dù hiện giờ đầu óc cô vẫn mơ hồ bàng hoàng, không kịp phản ứng lại được rằng tình huống bây giờ là như thế nào nhưng mà động tác theo bản năng của thân thể lại vô cùng thành thật, cũng vô cùng nhanh chóng, cô duỗi tay chủ động ôm lấy người ở trước mắt.
".. Quý Hành Tung?”
Sau khi Chương Dạng chịu sự đánh sâu rất lớn vào tỉnh thần, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nương ánh trăng bên ngoài nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang ôm mình.
Hơi thở quen thuộc trên người đối phương làm cô giải trừ đi tiếng cảnh báo trong đầu ngay lập tức. Nhưng mà hiện giờ khi cô đã xác nhận được người trước mặt mình chính là ai thì Chương Dạng cũng trực tiếp ngây ngẩn cả người. Chuong Dang cam thay chinh minh da không thể lý trí suy nghĩ được nữa, thậm chí cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng được, trực tiếp duỗi tay nắm lấy gương mặt kia của Quý Hành Tung, giống như định nhờ đến động tác này để xác định xem chính mình tới tột cùng có nằm mơ hay là không.
Mà khi cảm nhận được làn da dưới lòng bàn tay là chân thực, cũng có độ ấm truyền tới tay cô thì trái tim bất ổn đang chơi đánh đu giữa không trung của Chương Dạng lúc này mới an ổn hạ xuống.
Cô xác nhận được người tới đây, sau khi cảm nhận được một phen kinh hỉ cùng kinh hách trộn lẫn lộn, lúc này mới vung nắm tay lên không nói hai lời đấm xuống trước ngực Quý Hành Tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận