Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 204: Có Mắt Nhìn

Chương 204: Có Mắt NhìnChương 204: Có Mắt Nhìn
Cô cũng có thể đoán qua được rằng, hiện giờ bà cụ đang nhìn về phía con đường nhỏ duy nhất có thể đi ra khỏi thôn này được, cùng với mong ngóng đứa con trai tên Lôi Tử vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa kia.
Chương Dạng đi qua, bà cụ thấy cô, nhanh chóng nhận ra Chương Dạng và Quý Hành Tung ở bên cạnh cô.
Lúc trước khi ở trong bệnh viện, Chương Dạng có đi theo Quý Hành Tung tới chào hỏi bà rồi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, khả năng toàn bộ cả nước đang thảo luận về vụ án ở thôn Võ Gia. Lúc trước bà cụ Lôi đi vào trong thành phố làm loạn một hồi, sau này lại được người trẻ tuổi đi làm công bên ngoài cùng với Lôi Tử đưa về nhà, gần đây mới sắp xếp xong việc chôn cất cho Lôi Tử, gần như toàn bộ người trong thôn đều đã biết chuyện Lôi Tử gặp phải.
Trong thôn có cô gái biết chữ, trong khoảng thời gian này những tin tức bên ngoài có liên quan tới án thôn Võ Gia thì mấy cô gái đó đầu xem rồi đọc lại cho bà cụ nghe ngóng.
Các đồng nghiệp trong tòa soạn của Chương Dạng cũng có chủ động hẹn đi qua thăm hỏi bà cụ.
Hiện giờ bà cụ cũng biết những tin tức đưa từ thôn Võ Gia đó phần lớn xuất phát từ tay cô gái đã nâng mình đứng dậy ở cửa tiệm thuốc phía đông kia.
Hiện giờ Chương Dạng xuất hiện ở ngoài cửa thôn, bà cụ lập tức run run rẩy rẩy đứng lên,'Cô, cô Chương."
Trong lúc nhất thời bà cụ cũng không biết mình nên xưng hô với Chương Dạng như thế nào, mấy ngày kia ở trong nhà, nghe tiếng nói chuyện của những người trẻ tuổi trong tòa soạn mới biết được thoạt nhìn Chương Dạng còn trẻ tuổi nhưng đã là chủ biên của báo chiều thủ đô. Bà không biết hai chữ chủ biên có ý nghĩa gì, Liễu Viện mới cười giải thích chính là người quản lý những người hôm nay tới thôn thăm.
Bà cụ cái hiểu cái không nhưng vừa nghe thấy Chương Dạng còn có thể quản lý người khác khẳng định chính là làm quan, phụ nữ làm quan chức chẳng phải là cực kì lợi hại hay sao?
Chương Dạng liên tục tiến lên hai bước, cô và Quý Hành Tung hai người mỗi người một bên đỡ bà cụ đứng vững,'Bà cứ gọi cháu Tiểu Chương là được." Bà cụ cũng vô cùng quật cường, nói cái gì mà Chương Dạng chính là ân nhân của mình nên cứ nhất định khăng khăng gọi là Chương chủ biên.
Nếu đã như vậy thì Chương Dạng cũng không có bắt buộc.
Bởi vì Lôi Tử không còn nữa, mà chân cẳng của bà cụ cũng chẳng được nhanh nhẹn nên trong nhà có chút lộn xộn.
Chương Dạng là người từ nhỏ tới lớn chẳng mấy khi đụng vào việc nhà, cô đang chuẩn bị cầm lấy cái chổi bên góc tường quét tước vệ sinh, không nghĩ tới động tác của Quý Hành Tung còn nhanh hơn cô một bước.
"Em đi nói chuyện với bà một lát đi, cái này để anh làm."
Quý Hành Tung nói cũng đã bắt đầu động tay quét tước vệ sinh rồi.
Động tác của anh nhanh nhẹn như đã làm những việc này rất nhiều lần rồi, rất có kinh nghiệm.
Tuy rằng Chương Dạng đang nói chuyện phiếm với bà cụ nhưng dư quang vẫn dính ở trên người của Quý Hành Tung.
Cô kinh ngạc phát hiện Quý Hành Tung làm việc vô cùng cẩn thận, không chỉ quét tước góc trong góc ngoài căn nhà của bà cụ một lần, lại còn cầm bàn chải cọ bệ bếp xây bằng đá vài lần. Không bao lâu sau Quý Hành Tung đã làm hết những việc có thể làm trong nhà rồi, còn đi ra bên ngoài sân ôm củi gỗ, cầm lấy rìu, vén tay áo len, cach cạch cạch cạch cạch” mà bổ hết củi gỗ ở trong sân ra thành mảnh chất đống ở một góc trong phòng bếp để tiện lấy nấu cơm.
Bà cụ Lôi thấy thế trên gương mặt già nua bỗng lộ ra nụ cười lâu lắm mới thấy, đôi tay khô quắt của bà bắt lấy tay Chương Dạng, vỗ vỗ: "Tốt quá, cảm ơn các cô cậu. Cậu trai này làm việc vô cùng nhanh nhẹn, cô có mắt nhìn quá.'
Ở trong mắt người thế hệ trước thì tìm chồng phải tìm những người như là Quý Hành Tung vậy, là người đàn ông có thể làm được việc. Cái loại tiểu bạch kiểm vai không thể gánh tay không thể xách là trăm triệu không được, đẹp chứ không có dùng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận