Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 294: Tiet Tien Tien

Chuong 294: Tiet Tien TienChuong 294: Tiet Tien Tien
Mặc dù hiện tại còn chưa có số liệu thống kê, nhưng Chương Dạng cũng có thể đoán được, đây là cháy rừng, kinh tế quốc gia tổn thất nghiêm trọng, nhân dân tự nhiên cũng tổn thất rất lớn. Vào lúc này, cần bốn phương tám hướng chỉ viện. Cái cô có thể làm, cũng chỉ là để cho nhân dân cả nước thấy cái thảm án này. Đến nỗi tương lai có người nguyện ý quyên giúp không Chương Dạng cũng không thể bảo đảm, nhưng cô có thể bảo đảm khi mình trở về thủ đô, sẽ quyên tiền cho thị trấn.
Giản Thanh Tùng cúi đầu nhìn cô gái đang nghiêm túc viết trước mặt anh, anh bỗng nhiên mở miệng: "Chờ đến khi bụi lắng xuống và xây dựng lại thị trấn, tập đoàn chúng tôi nhận thầu xây dựng con đường bên ngoài."
Chương Dạng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh một cái,'Tốt nha." Sau đó cười cảm khái: "Quả nhiên mở cửa hàng bách hóa chính là kiếm tiên"
Giản Thanh Tùng cũng cười cười, nhưng trong lòng lại có chút se lại.
Anh còn ở khát khao cái gì nữa? Chẳng lẽ cho rằng vì những lời nói kia của mình, ánh mắt Chương Dạng sẽ dừng trên người mình sao? Nghĩ đến đây, Giản Thanh Tùng không khỏi siết chặt nắm đấm, anh bỗng nhiên có chút ghen ghét cái người đàn ông tên Quý Hành Tung kia.
"Em tới đây, chông em biết không?" Giản Thanh Tùng hỏi.
Hoàn cảnh Chương Dạng ra nông nỗi này, vậy chồng cô đang ở đâu? Chẳng lẽ lỡ nhìn cô chịu khổ như vậy sao? Trong lòng Giản Thanh Tùng có chút khó có thể chấp nhận được, anh không nhịn được muốn nhập anh vào, nếu hiện tại anh là chồng hợp pháp của Chương Dạng, tuyệt không để Chương Dạng chịu khổ như vậy, hơn nữa, anh cũng có lập trường đưa Chương Dạng về.
Chương Dạng không biết trong lòng Giản Thanh Tùng đang nghĩ cái gì, nhưng mà nghe lời này, biểu tình trên mặt cô có chút tự hào.
"Biết." Chương Dạng duỗi tay chỉ vào những người mặc quân trang giải phóng quân cách đó không xa'Anh ấy cũng ở chỗ này, chúng tôi cùng nhau."
Giản Thanh Tùng ngây ngẩn cả người.
Có lẽ bởi vì nói tới Quý Hành Tung, Chương Dạng chủ động nói thêm hai câu,Nhưng bây giờ anh ấy mới thật sự là ở tiền tuyến, hy vọng hoả hoạn mau chóng kết thúc." Chương Dạng cũng không có nhiều thời gian ôn lại kỉ niệm với bạn học cũ, với khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc như mèo con, cô cười tum tim phất tay với người bên cạnh, sao đó bắt đầu nhập hội băng bó cứu viện.
Ở một nơi khác, Ninh Tu Tư ở trong lều trại vùi đầu viết bản thảo tin tức. Khi cửa lều trại bị người ta xốc lên từ bên ngoài, giọng nói của Tiểu Dương cũng truyền đến,Thầy Ninh, bên ngoài có người chờ anh.”
Ninh Tu Tư dừng bút, ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn: "Ai a?"
Tới người là Tiết Tiên Tiến.
Khi Chương Dạng đi làm người tình nguyện, cô đi theo những người còn lại ở trấn trên và đặc biệt không để lại tên.
Khi Tiết Tiên Tiến lại đây, lại nói tên Chương Dạng, những người chạy ra từ thị trấn đâu biết ai với ai. Sau đó Tiết Tiên Tiến nói ra phóng viên toà soạn thủ đô, làm rất nhiều người hiểu ra, hoá ra là những người đưa họ đến nơi an toàn, còn hứa hẹn sẽ đăng báo nói trấn trên thiệt hại nặng nề, kêu gọi xã hội quyên góp. Sau khi biết anh tìm ai, mọi người đều chỉ lều trại đoàn người Ninh Tu Tư cho Tiết Tiên Tiến.
Ninh Tu Tư ở nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt, trên mặt còn xuất hiện vài phần kinh ngạc. Ánh mắt chạm đến huân chương bên vai lại càng có chút ngoài ý muốn. Nhưng anh không cảm thấy mình với vị thượng giáo này có gì liên quan, cho nên Ninh Tu Tư trực tiếp hỏi: "Xin hỏi, ngài tìm tôi có việc gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận