Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 319: Mua Quần Áo Mới

Chương 319: Mua Quần Áo MớiChương 319: Mua Quần Áo Mới
Chương Dạng không đồng ý: "Sắp Tết rồi, chắc chắn là phải mua quần áo mới."
Lý do này khiến Quý Hành Tung không biết nên nói gì cho phải. Anh cũng không phải trẻ con nữa, làm gì còn cần đến cái nghi thức Tết đến là mặc quần áo mới nữa?
"Không cần chứ?" Quý Hành Tung thử thăm dò, đặc biệt là khi nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử trên mặt Chương Dạng, trong lòng anh có một dự cảm bất thường. Mỗi khi Chương Dạng lộ ra biểu tình như vậy, cũng đại biểu là có lẽ hôm nay cô sẽ mua sắm một trận đã đời"Cũng không phải trẻ con nữa." Quý Hành Tung bổ sung một câu.
Chương Dạng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Làm trẻ em không tốt sao?"
Quý Hành Tung: "2"
"Làm trẻ con thì có người chiều đó." Chương Dạng nói.
Quý Hành Tung: "...'
Chương Dạng không cho phân trần đã kéo Quý Hành Tung vào cửa hàng thời trang nam, coi trọng kiểu dáng mới nhất treo trên người của người mẫu, bảo người ta lấy xuống. Lúc dui vao tay Quy Hanh Tung, Chuong Dang con cười tủm tim nói với anh: "Đi xem nào."
Quý Hành Tung không có hứng thú gì với quần áo mới, nhưng đối với dáng vẻ cố gắng "chiều chuộng" anh của Chương Dạng bây giờ lại rất có hứng thú.
Trước khi gặp Chương Dạng, cho dù thế nào anh cũng không thể tưởng được có một ngày mình lại được một người đặt trong lòng bàn tay yêu chiêu đến vậy.
Cảm giác bây giờ, hình như còn rất không †ồi nhỉ?
Chương Dạng chọn không ít quần áo, từ trong ra ngoài, đều bảo Quý Hành Tung đi thử một lần.
Quý Hành Tung phối hợp với cô, trên mặt không lộ ra chút không kiên nhẫn nào.
Khi Quý Hành Tung lại đi ra từ phòng thử đồ lân nữa, vừa lúc nghe thấy Chương Dạng nói chuyện phiếm với cô gái bán hàng ở quầy thu ngân.
"Tiên sinh nhà cô có kiên nhẫn ghê, khách hàng tới chỗ chúng tôi mua quần áo đều không kiên nhẫn được như vậy đâu." Nhân viên bán hàng cười nói.
Chương Dạng: "Phải không?" Cô cười, tuy rằng hỏi lại, nhưng trong giọng nói lại tỏ vẻ rất đồng ý, không có ý phản bác.
Nhân viên bán hàng vốn cảm thấy cô có vẻ lạnh lùng, không giống như người dễ nói chuyện, lúc này nghe thấy Chương Dạng dịu dàng trả lời mình như vậy liền bắt chuyện với cô: "Đúng vậy, tôi làm nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm cũng lâu rồi, mấy người tới mua quần áo nam, đều là một mình phụ nữ thôi. Ngẫu nhiên cũng có đôi vợ chồng đến đây, nhưng người không có kiên nhẫn lại rất nhiêu. Người giống như tiên sinh nhà cô thật sự rất ít đấy."
Lúc trước nhân viên bán hàng nhìn thấy hai người Quý Hành Tung và Chương Dạng cùng nhau đi vào trong tiệm, ấn tượng đầu tiên đối với hai người chính là trai tài gái sắc, hai người đều cực kỳ đẹp, cảm giác thứ hai là hai người đều không dễ ở chung mấy. Người đàn ông đeo nhẫn cưới tuy rằng trẻ tuổi, nhưng quá mức đoan chính, cả người tràn đầy khí thế, dường như người đứng ở trước mặt anh cũng không dám tùy ý làm càn. Mà cô gái thì mặc một chiếc sườn xám thanh nhã, mặt mày có chút lạnh lùng, cũng không giống người dễ nói chuyện.
Nhưng không ngờ sau khi vào tiệm, lúc cô ấy thấy Chương Dạng nói chuyện với Quý Hành Tung khuôn mặt kia chợt trở nên bừng sức sống, cùng lúc đó, ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái cũng cực kỳ ôn hòa, đâu còn cảm giác bá đạo lúc ban đầu nữa?
Thần tiên quyến lữ, nhất thời trong đầu nhân viên bán hàng hiện lên bốn chữ này.
Chương Dạng nghe xong, cười khẽ một tiếng: "Mua quần áo cho anh ấy, chẳng lẽ anh không nên cảm thấy vui vẻ sao? Kiên nhẫn cũng là chuyện đương nhiên."
Những lời cuối cùng này, Chương Dạng nói chắc chắn lại tự tin, nhưng không mang lại cho người ta cảm giác chán ghét, ngược lại còn có đồng cảm, cảm thấy cô nói đều đúng.
Chương Dạng không cảm thấy việc vợ mua quần áo cho chồng mà chồng còn không kiên nhãn là chuyện gì hay cả. Trong suy nghĩ của cô, nếu Quý Hành Tung không biết tốt xấu như vậy, sau này cô cũng lười liếc mắt tới đối phương một cái.
Khi nghe đến đó, Quý Hành Tung đã đóng xong chiếc cúc áo cuối cùng của áo khoác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận