Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 67: (Gộp 5 Chương)

Chương 67: (Gộp 5 Chương)Chương 67: (Gộp 5 Chương)
Sau khi Quý Hành Tung rửa chén xong, lúc này mới xách theo nồi không về nhà. Anh vừa vào cửa liền thấy mẹ mình ngồi trước TV ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh.
"Hạ Hạ ở nhà có khỏe không?" Bà Quý hỏi.
Quý Hành Tung gật đầu.
"Một mình con bé sao?”
"Ừm”" Quý Hành Tung cất nồi xong, chuẩn bị lên lầu, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của mẹ vẫn đang đuổi theo mình, Quý Hành Tung có chút bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi: "Mẹ à, còn chuyện gì nữa sao?"
Quý phu nhân vui sướng hài lòng nhìn chiếc đồng hồ trên trên vách tường, bà cho rằng con trai mình đi nhà lão Chương nhiều lắm chỉ được mười phút, nhưng bà không nghĩ tới lại gần một giờ. Nhất là sau khi biết trong giờ này chỉ có hai đứa trẻ ở một mình, Quý phu nhân không khỏi mỉm cười. Đứa con trai đầu gỗ của bà hiện tại thông suốt rồi đúng không? Trước đây nhìn thấy mấy cô gái trẻ là thằng nhóc muốn tránh mặt, nhưng giờ nó đã biết cách trò chuyện với người khác
"Không, không có gì, con nhanh lên phòng nghỉ ngơi đi." Quý phu nhân vừa lòng nhìn bóng dáng Quý Hành Tung nói.
Quý Hành Tung không hiểu ra sao, trong lòng anh vẫn có chút việc nên cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau khi Qúy Hành Tung tới quân đội thì đã giữa trưa, nên anh ở đấy ăn cơm luôn.
Ngay khi mà Qúy Hành Tung cầm giấy với bút đi tới nhà ăn thì không ít người cảm thấy kinh ngạc. Đặc biệt là khi Qúy Hành Tung đi tới bên cạnh bọn họ, thấy Qúy Hành Tung đang đến thì trên mặt những người này đều lộ ra vẻ mờ mit.
Qúy Hành Tung dường như không cảm giác được những ánh mắt đánh giá đó ở trên người mình, anh ngồi xuống một cách nghiêm túc rồi mở miệng, sau đó lần lượt đưa ra những câu hỏi đã chuẩn bị trước trong cuốn sổ.
"Gần đây có tạp chí nào thích đọc không?"
"Giải trí cũng được, thích thể loại nào?"
"Cảm thấy tương đối hứng thú với đề tài nào?”
Mọi người đều cho là bọn họ nghe nhâm, câu hỏi này nghe thế nào thì cũng không giống như một kẻ cuồng huấn luyện có thể hỏi ra. Nhưng c6 tình lúc này Qúy Hành Tung vẫn là một bộ dạng nghiêm túc xin thỉnh giáo, mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng họ cũng phối hợp với nhau mồm năm miệng mười mà thảo luận với nhau.
"Nhất định là 《 chuyện xưa ) rồi, tôi có cất giấu một quyển trong ngăn tủ, mỗi khi đi WC thì sẽ cầm đi đọc."
"Báo chí à? Ngoại trừ tiền tuyến quân sự 》, thì bình thường tôi còn rất thích xem
《 bát quái Cảng Thành } nội dung là mấy chuyện bát quái để giải trí, rất kích thích."
"Tôi khá thích xem 《 nhật báo đa thành ) , nhà này mỗi kỳ đều sẽ đăng một ít truyện cười, nhẹ nhàng."
Qúy Hành Tung ngồi nghe.
Mấy cái đó bản thân anh cũng không hiểu rõ về tên cho lắm, nhưng động tác tay lại rất nhanh, ghi tất cả mấy cái tên tạp chí và báo chí lại.
"Quý ca, anh hỏi cái này làm cái gì?" Binh lính dưới trướng Qúy Hành Tung thấy thế thì tò mò cúi đầu hỏi.
Tay Qúy Hành Tung tạm dừng cầm bút một chút, ngẩng đầu lên/"Giúp đỡ người khác."
Câu trả lời này khơi dậy sự hứng thú của nhóm người xung quanh, ngày thường Qúy Hành Tung huấn luyện rất là nghiêm khắc, cho dù là ngày thường anh cũng khá dễ nói chuyện, nhưng mà hâu như không có người nào làm phiên anh ấy với những chuyện không liên quan như vậy.
Lúc này, Qúy Hành Tung đã thu thập xong "sở thích của mọi người" và rời khỏi nhà ăn, nhưng cuộc thảo luận về việc nhất cử nhất động của anh vẫn chưa kết thúc.
"Ai có gan lớn mà đi làm phiền phó đoàn?"
Sau khi câu hỏi này được nêu ra, gần như tất cả những người lính vừa chứng kiến hành vi bất ngờ của Qúy Hành Tung đều lần lượt tham gia thảo luận.
"Chẳng lẽ là thủ trưởng? Hình như không phải chứ? Thủ trưởng cần mấy tin tức này làm cái gì?"
"Có thể hay không là vì kiểm tra đột xuất?"
"Chắc cũng không tà môn như vậy chứ? Kiểm tra đột xuất có cần thiết phải xem chúng ta thích đọc tạp chí gì không? Hơn nữa ta cất trong ngăn tủ rồi, chuyện này chắc cũng không có vấn đề gì chứ?"
"Chẳng lẽ là phòng đọc muốn tăng thêm sách báo mới?" "Nhưng đây không phải là việc của đoàn trưởng của chúng ta mà, phải không? Hơn nữa, ngươi có cảm thấy đoàn trưởng sẽ giúp đỡ trong mấy việc này sao?"
Mọi người tò mò mà thảo luận hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng không thể thảo luận ra một kết quả nào cả.
Khi Vu Bác Cận đang nghe tin tức này, ông bớt thời gian gọi điện thoại cho Qúy Hành Tung.
"Nghe nói thời gian nghỉ giữa trưa hôm nay, cậu làm cuộc điều tra ở trong nhà ăn hả? Từ khi nào mà cậu chuyển đến chức vụ văn phòng mà tôi không biết thế?" Trong giọng nói của Vu Cận Bác mang theo sự trêu chọc rõ ràng, ông không thể tin được đây là chuyện mà Qúy Hành Tung có thể làm.
Nhận được cuộc điện thoại này, Qúy Hành Tung cứng họng trong nháy mắt, thật ra anh có thể làm dám binh lính dưới trướng mình câm miệng, nhưng anh không có biện pháp làm cho Vu Cận Bác câm miệng. Huống chi, nói không chừng thì công việc của Vu Cận Bác với Chương Năm có liên quan với nhau, đến lúc đó nếu người khác nghe thấy tin tức gì từ trong miệng của Chương Năm, lại còn tự mình suy đoán nữa thì chi bằng để anh tự mình nói. "Giúp đỡ người khác thôi." Qúy Hành Tung nói.
Đáp án này được xác nhận, Vu Bác Cận càng tò mò: "Ai có mặt mũi lớn như vậy?" Ông quen biết Qúy Hành Tung nhiều năm như vậy, sao có thể không biết anh ta chứ, người này từ trước tới nay đều chưa từng quan tâm đến những chuyện mà không có quan hệ với việc huấn luyện. Hơn nữa bây giờ lại từng bước từng bước hỏi thăm chuyện phiền toái này, nhìn thế nào cũng không giống chuyện mà Qúy Hành Tung có thể làm được.
"Chương Dạng."
".. Chương Dạng?" Khi Vu Bác Cận nghe thấy tên này, ông ta phải mất năm giây để phản ứng, và sau đó ông gần như đứng bật dậy khỏi ghế.
"Ừm"
Vu Bác Cận: "... Các người nhanh như vậy đã quen nhau rồi hả?" Ngữ khí của ông có chút ê ẩm, vốn dĩ bọn họ cử mấy người nhỏ tuổi, ông cho rằng với cái tính khí khó ưa kia của Qúy Hành Tung, nhất đinh là khi ông được ôm cháu thì tiểu tử này cũng chưa kết hôn, nhưng mà tình huống trước mắt này, Qúy Hành Tung giống như ngồi trên tên lửa vậy.
Qúy Hành Tung nghĩ nghĩ, nếu Chương Dạng không rõ ràng muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, vậy thì anh cứ coi như dần quen thuộc hơn với nó, phải không?
"Cũng bình thường." Anh nói, không biết như thế nào, anh cười cười. Cảm giác được người yêu yêu cầu hình như cũng không tệ.
"Tình huống hiện tại của hai người các cậu là như thế nào?" Ngày thường, Qúy Hành Tung cũng không nói nhiều về chuyện tình cảm cá nhân với anh em bọn họ, cho nên Vu Bác Cận cũng không biết rốt cuộc tình huống hiện tại giữa anh và Trương Dạng là như thế nào. .
Qúy Hành Tung: "Không có việc gì, chúng tôi đã đính hôn, chuẩn bị kết hôn rồi."
Vu Bác cận ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lat ,Quay ray…
Ông thật sự không ngờ rằng Qúy Hành Tung sẽ thực sự chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng mà khi Vu Bác Cận nghĩ đến khuôn mặt có thể gọi là họa thủy kia của Chương Dạng, thì ông lại cảm thấy rằng điều này dường như cũng không quá bất ngờ. Từ sau khi Chương Dạng xuất hiện ở đại viện, cho dù hiện tại cô và mọi người còn chưa có quen thuộc, nhưng tuyệt đối là chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất. Là đại tiểu thư đi du học mấy chục năm ở nước ngoài, không nói đến khuôn mặt minh diễm bức người, còn có khí chất kia nữa, người khác đều không thể học được.
Chương Dạng còn không biết ở trong lòng của Qúy Hành Tung thì quan hệ của bọn họ có thể nói đến chữ "quen thuộc" rồi, hiện tại cô đang cầm một quyển sổ làm nghiên cứu ở trên đường.
Quản lý Chu nói không sai, cô cũng tin rằng chỉ khi hiểu sâu sắc rốt cuộc quần chúng thích gì và muốn xem gì thì mới có thể sản xuất ra những tờ báo và tạp chí định kỳ phù hợp với khẩu vị của mọi người để đạt doanh số cao được.
Loại việc rườm rà mà lại nhàm chán lặp đi lặp lại này, Chương Dạng chỉ làm trong thời gian thực tập. Nhưng bây giờ bắt đầu lại từ đầu, cô cũng không cảm thấy có chút sốt ruột nào.
Đến khi mặt trời xuống núi thì Chương Dạng cũng đã có thể kết thúc cuộc nghiên cứu. Cô không có vội vàng vê nhà, dù sao thì gần đây trong nhà cũng không có ai, từ sau khi về nước tới giờ cô cũng chưa đi dạo phố một cách thoải mái lần nào.
Cô chỉ mang có một cốc nến thơm từ nước ngoài về, cô chuẩn bị đi mua một ít sáp đậu nành cùng với tỉnh dầu, hiện giờ nến thơm trong nhà cũng là do cô tự chế tác thủ công mà thôi.
Chờ đến khi cô trở về đại viện thì thời gian đã không còn sớm nữa.
Chương Dạng dẫm lên vầng sáng của đèn đường, lúc về đến nhà, vừa mới chuẩn bị lấy chìa khóa ra thì lại bị một bóng người thẳng đứng làm cho khiếp sợ.
"Qúy Hành Tung?" Khi Chương Dạng thấy rõ người ở trước cửa nhà mình là ai thì cô kinh ngạc thốt ra tiếng.
Buổi tối hôm nay Qúy Hành Tung chưa có ăn cơm ở nhà ăn bộ đội, anh cố ý về sớm một chút, vì nghĩ rằng tối hôm qua Chương Dạng nói "Nghiên cứu sở thích của quần chúng nhân dân", anh nghĩ về sớm một chút để đưa tài liệu cho cô. Nhưng mà ngay khi anh sớm tới cửa nhà Chương gia thì anh mới phát hiện là Chương Dạng căn bản không có ở nhà.
Chờ một chút liền chờ tới tối luôn.
Qúy Hành Tung cũng không biết bản thân mình tự sốt ruột làm cái gì, đó là công việc của Chương Dạng, hình như cũng không có quan hệ với anh cho lắm.
Nhưng rốt cuộc thì anh cũng không có rời khỏi cửa Chương gia, vẫn luôn chờ tới khi Chương Dạng trở về.
"Em đi ra ngoài hả?" Qúy Hành Tung hỏi, không chờ Chương Dạng trả lời thì anh đã nhíu mày trước, anh nhìn về phía đầu gối của Chương Dạng, nhưng mà Chương Dạng mặc chiếc sườn xám dài quá đầu gối cho nên anh cũng không nhìn thấy cái chân hiện tại của cô như thế nào,'Chân em không đau nữa à?"
Vẻ mặt của Chương Dạng càng thêm kinh ngạc, cô và Qúy Hành Tung thân quen như vậy hả? Nhưng đối với sự quan tâm của Qúy Hành Tung, cô gật gật đầu lại lắc lắc đầu/Bình thường." Đau thì nhất định là có một chút đau, nhưng mà công việc thì cũng bắt buộc phải làm. Trước kia, khi cô vừa mới tới nước D thực tập, bên ngoài trời mưa to, đã thế cô còn đang trong kì sinh lý, nhưng cũng phải cắn răng mà làm việc. Cô là người kiêu khí, nhưng mà không làm ra vẻ. Từ trước tới nay đối với công việc thì cô luôn rất nghiêm túc, không thể có một chút qua loa.
Đứng trước cửa không phải là địa phương tốt để nói chuyện. Tuy Chương Dạng không biết Qúy Hành Tung tới trước cửa nhà rốt cuộc là để làm gì, nhưng mà cô mở cửa trước,'Có chuyện gì thì vào nhà trước đã rồi hãng nói."
Bước vào nhà, Chương Dạng đặt bao ở sau cánh cửa, đổi dép rồi đi tới phòng bếp, rót cho Qúy Hành Tung một chén nước.
Sau khi ngồi xuống thì lúc này cô mới có thời gian để hỏi,Đúng rồi, muộn như vậy, anh tới tìm em có chuyện gì hả?"
Qúy Hành Tung quan sát vẻ mặt của Chương Dạng, và xác định rằng người phía sau thực sự đang hỏi anh có chuyện gì chứ không phải cố ý làm bộ làm tịch, anh siết chặt cuốn sách nhỏ trong tay, trong lúc nhất thời có chút hoài nghi có phải tôi hôm qua anh đã hiểu sai ý hay không.
"Qúy Hành Tung?” Chương Dạng thấy người trước mặt hồi lâu không có phản ứng, không khỏi duỗi tay vẫy vẫy ở trước mặt anh.
Trên cổ tay trắng nõn ấy có đeo một chiếc vòng ngọc màu tím, dưới ánh đèn lộ ra màu trắng có chút chói mắt.
Qúy Hành Tung trong lòng thở dài một tiếng, đem quyển sổ nhàu nát trong tay đặt ở trên bàn,'Cái này cho em."
Chương Dạng nghi hoặc mà nhìn anh một cái, sau đó nhận lấy.
Ngay khi cô mở ra, điều đầu tiên cô chú ý đến là chữ viết bằng bút lông mạnh mẽ mà có lực, sau đó, khi cô nhìn rõ nội dung trong giấy, Chương Dạng kinh ngạc nói: “Cái này.......................
"Tối qua không phải em nói muốn sưu tập cái gì đó sao?" Qúy Hành Tung chủ động giải thích;Tuy rằng thường ngày anh không thích xem mấy thứ mà em nói đó, nhưng mà trong quân đội có không ít người thích."
Chương Dạng khiếp sợ mà nhìn cuộc khảo sát trong quyển sổ trên tay, không thể không nói rằng "Thu thập mẫu điều tra' mà Qúy Hành Chu đã làm còn nhiều hơn cả những gì cô đã làm cả ngày hôm nay.
"Anh làm?" Trong lòng Chương Dạng còn có chút không xác định, đôi mắt to sáng ngời nhìn người trước mắt không chớp.
Có thể là bởi vì ánh mắt của cô ấy quá trong suốt, cũng quá chuyên chú, xem đến nỗi Qúy Hành Chi có vài phân không được tự nhiên.
"Ừm”" Qúy Hành Tung gật đầu, sau đó anh nhanh chóng bổ sung tiếp, nói,Không phải em nói đang vội sao? Anh thấy em lại đang bị thương, di ra ngoài có chút bất tiện, dù sao thì anh cũng ở trong bộ đội, cho nên anh bớt chút thời gian hỏi đồng đội cũng thuận tiện hơn."
Trong mắt của Chương Dạng không kìm nổi hưng phấn,'Cảm ơn" Cô nghiêm túc nói, cô thật sự không nghĩ tới tối hôm qua chính mình chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà Qúy Hành Tung lại đặt ở trong lòng. Chương Dạng nhịn không được cảm thấy vui vẻ, từ sau khi cô ở viện điều dưỡng trở về thì đã làm tốt việc "hợp tác bạn cùng phòng" với Qúy Hành Tung. Nếu bạn chỉ là một người bạn cùng phòng xa lạ, không có giao tiếp và không có mối quan hệ nào, tất nhiên sẽ không hạnh phúc bằng bạn cùng phòng có thể trở thành "bạn bè".
Qúy Hành Tung hỗ trợ như vậy, xem ra thì sau này khi hai người ở chung chắc sẽ không quá lạnh như băng.
Nghĩ đến đây, tươi cười trong mắt Chương Dạng càng thêm chân thành hơn một chút. Vốn dĩ cô sinh ra đã thanh tú và xinh đẹp, bây giờ lại cười tươi như vậy, càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Qúy Hành Tung giúp đỡ cô một việc lớn như vậy, Chương Dạng không còn có thể đối xử với anh như người lạ như vậy được nữa, cô chủ động hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, Chương Dạng đoán rằng Qúy Hành Tung đã ăn cơm rồi, nhưng mà không quá quan trọng, cô còn có thể pha trà nha. Trở về từ nước ngoài, cô đem theo không ít trà, hương vị cũng khác với mấy loại trong nước.
Nhưng lần này, Chương Dạng tính sai rồi. "Chưa ăn." Qúy Hành Tung nói.
Sau khi chính anh nói ra lời này, anh cũng tự cảm thấy thật vớ vẩn, Qúy Hành Tung thậm chí không thể tưởng tượng được tối nay anh lại đến cửa Trương gia chờ người, quan trọng chính là thời gian dài như vậy mà anh còn chưa có ăn cơm.
Trong mắt Chương Dạng hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhưng mà rất nhanh sau đó cô liền điều chỉnh lại, rốt cuộc thì hiện tại Qúy Hành Tung đã giúp cô một việc lớn,/Anh muốn ăn cái gì? Trong nhà còn một ít nguyên liệu nấu ăn, nhanh một chút, anh ăn mì không?"
Qúy Hành Tung nghĩ từ chối Không cần đâu, anh về nhà tự mình nấu ăn là được."
Nhưng Chương Dạng tựa hồ đã hạ quyết tâm giữ anh ở nhà ăn cơm, thấy Qúy Hành Tung muốn đứng dậy rời đi, nhưng động tác của Chương Dạng đã nhanh hơn anh một bước, giơ tay trực tiếp đè bả vai của Kỷ Hành Chi lại 'Này này này, anh ngồi xuống ngồi xuống đi."
Sau đó, cô thực sự đẩy anh trở lại vị trí của mình.
Qúy Hành Tung:
"Anh vê nhà cũng là tự mình nấu cơm, không bằng ở nhà em ăn cơm đi." sau khi Chương Dạng xác định được bản thân đã đè lại được Qúy Hành Tung thì cô vừa nói vừa đi vào phòng bếp,'Hôm nay anh đã giúp em một việc lớn như vậy, lễ thượng vãn lai nên em mời anh ăn cơm."
Nói xong, Chương Dạng đã bưng nồi đi lấy nước, sau đó đặt lên bếp.
"Ăn mì đi? Hiện tại thời gian không còn sớm, nấu mì nhanh hơn một chút." Chương Dạng tự nói với bản thân.
Qúy Hành Tung ở bên ngoài nghe cô nói như vậy, không khỏi cảm thấy có chút thú vị, lời vừa rồi nghe như Chương Dạng đang dò hỏi anh, nhưng anh nhìn bóng người trong phòng bếp kia, đều đã bắt đầu bận rộn rồi, động tác nhanh chóng, hoàn toàn không có anh cự tuyệt cùng với cơ hội để lựa chọn. Trong lòng Qúy Hành Tung thầm nghĩ, sau này mà "lễ thượng van lai" như vậy thì anh có thể nói với Chương Dạng rằng, kỳ thuật thì cũng không cần?
Chương Dạng không nghe thấy tiếng lòng của Qúy Hành Tung, hôm nay cô đi đến trung tâm thương mại và nhìn thấy mì ý trong phần thực phẩm nhập khẩu, vì vậy cô ấy đã mua một ít. Nếu không phải vì tối nay cô đã ăn ở ngoài, nếu không thì tối hôm nay cô sẽ chuẩn bị nấu một đĩa mì ý cà chua thịt bò cho bản thân rồi.
Thịt bò bằm chiên bơ với hành tây và cà chua, v. v. , có hương vị đặc biệt.
Khi mùi hương này từ trong bếp bay ra, Qúy Hành Tung ở bên ngoài thực sự khá ngạc nhiên.
Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Chương Dạng đang bận rộn trong bếp, cô chỉ đơn giản buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa thấp, vừa lúc để lộ ra đôi hoa tai ngọc sáng lấp lánh treo trên tai. Bóng dáng thon thả, vòng eo mềm mại, phong cách như vậy , nhìn thế nào cũng không giống người làm việc ở trong bếp. Nhưng cố tình là hương vị món ăn không giống nhau cứ như vậy truyền đến, điều này làm Quý Hành Tung hơi nhướng mày.
Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trong lòng Qúy Hành Tung lặng yên cười nói.
Lúc trước khi mà Chương sư trưởng ở nhà, Chương Dạng đã đề cập qua là chính mình sẽ nấu cơm, nhưng mà hai cha con Chương gia đều nói không cần cô đi vào phòng bếp, cho nên Chương Dạng cũng không có cơ hội nấu cơm. Hiện tại thừa dịp cơ hội này, Chương Dạng lấy ra đĩa ăn đơn giản mà cô đã mua ngày hôm nay, cùng với những con dao và nia tinh xảo, thứ này không phải rất hữu ích sao?
Có người nấu cơm là vì để cả nhà no bụng, nhưng cô nấu để chiều lòng bản thân. Nên là đồ ăn làm ra không chỉ ngon mà còn đẹp mắt. Lúc còn ở nước ngoài, khi cô học một mình, Chương Dạng thường xuyên nấu ăn khi rảnh rỗi .
Sau khi Mì ý đã nấu chín rồi trụng qua nước lạnh một lần, Chương Dạng đổ mì ý vào nước sốt cà chua xào thịt bò, tiếp tục xào, cuối cùng rắc tiêu đen và muối, bày ra đĩa, gắp ra khỏi chảo.
Hương vị bơ hành tỏi hòa quyện với vị cà chua và thịt bò, mùi thơm ngào ngạt, bày ra đĩa trơn, sợi mì vàng óng thoạt nhìn đã làm người ta muốn ăn.
Chương Dạng không biết lượng cơm của Qúy Hành Tung là bao nhiêu, cô sợ đối phương ăn không đủ nên cố tình nấu nhiều hơn, rõ ràng là không thể nhét vừa một mâm.
Khi bưng mâm đồ ăn ra, Chương Dạng đưa nĩa bạc đặt trong tầm tay của Qúy Hành Tung, cười tủm tỉm nói: "Nếm thử đi."
Qúy Hành Tung vừa mới chuẩn bị nói cảm ơn, lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, hai người cùng nhau nhìn ra ngoài cửa, sau đó liền nghe được tiếng mở cửa.
"Cái gì mà thơm thế?" Chương Năm bước một chân vào cửa, mấy ngày nay anh không có nhiều thời gian ở nhà, hơn nữa trong nhà bây giờ đã khác trước, anh không muốn Chương Dạng mời vừa từ nước ngoài trở về lại phải ở một mình trong đại viện, cho nên khi anh hoàn thành xong công việc của mình, anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ cho nên buổi tối nay anh về nhà một chuyến.
Vốn cho rằng Chương Dạng đã nghỉ ngơi, nhưng không nghĩ tới anh vừa mới đi đến sân liên thấy đèn trong phòng khách còn đang sáng, vừa mở cửa ra thì Chương Năm đã ngửi thấy mùi hương của đồ ăn.
Anh liền cảm thấy có chút đói bụng.
"Chị, chị làm cái gì ăn vậy?" Chương Năm vừa nói vừa tháo mũ quân trang xuống, sau đó anh ngẩng đầu tìm bóng dáng của Chương Dạng.
Kết quả khi anh ngẩng đầu lên, giọng nói vội vàng dừng lại, không khí như ngừng chuyển động.
Không khí trở nên có chút cổ quái. Chương Năm dường như còn không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nhưng anh nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, người ngồi ở bàn ăn cách đó không xa chính là Qúy Hành Tung, người mà anh không bao giờ nghĩ tới.
"Qúy Hành Tung?" Trong đầu Chương năm ong ong, sau khi anh phản ứng lại, đi nhanh tới chỗ nhà ăn, ánh mắt dán chặt vào người sau,'Sao anh lại ở đây?"
Người này thừa dịp anh không ở nhà liền một mình gặp chị của anh? Đã thế còn là vào buổi tối nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận