Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 336: Không Thể Nhìn Mặt Trời Mọc

Chương 336: Không Thể Nhìn Mặt Trời MọcChương 336: Không Thể Nhìn Mặt Trời Mọc
Quý Hành Tung lại khẽ cười một chút, sau đó ôm cả người cô lên, để Chương Dạng ngồi trên người mình: "Em nói xem?" Anh kéo khóa túi ngủ ra, phạm vi hoạt động của hai người cũng rộng hơn một chút: "Ở cái chỗ có bao lớn như này, em nằm ở trong lòng anh, chẳng lẽ anh còn có thể không có chút phản ứng nào sao?" Quý Hành Tung nhìn Chương Dạng nói trắng ra.
Loại thời điểm này đương nhiên không có khả năng bật đèn pin, trong lều cũng không có chút ánh sáng nào. Nhưng giờ phút này Chương Dạng lại rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Quý Hành Tung đang nhìn vào mặt mình, dường như cả người cô đều nằm trong lòng bàn tay Quý Hành Tung, cho dù có muốn chạy trốn, cũng không thể chạy khỏi mắt anh.
Quý Hành Tung nâng eo lên, Chương Dạng suýt chút nữa đã mềm nhữn cả người, nhào vào ngực anh, nơi khóe mắt đã có nước mắt chảy ra.
"Lúc này mà em còn có thể nghĩ đến chuyện khác hả?" Quý Hành Tung dứt khoát duỗi tay đè eo nhỏ của Chương Dạng lại, khiến cô không thể không duy trì động tác lúc này, anh cắn tai Chương Dạng trầm thấp hỏi, trong giọng nói lại còn mang theo chút trâm khàn.
Sau đó, không đợi Chương Dạng trả lời, động tác của Quý Hành Tung bỗng trở nên thô bạo, Chương Dạng hoàn toàn không kịp trả lời, tiếng rên rỉ đứt quãng đến cuối cùng đều bị Quý Hành Tung nuốt vào miệng, không để lộ ra ngoài chút nào.
Căn lầu nho nhỏ run run rẩy rẩy dưới ánh trăng, cũng không biết có phải vì gió trên đỉnh núi quá lớn hay không.
Sau khi kết thúc, Chương Dạng mệt đến nói không ra lời. Trong tình huống biết rõ ở bên cạnh có người, cô luôn phải lấy ra càng nhiều tự chủ để nhịn lại cảm giác muốn hét thật to, nhịn lại cũng phải cần sức lực.
So với Chương Dạng, Quý Hành Tung lại thoải mái hơn rất nhiều. Anh được thoải mái cũng trở nên càng kiên nhẫn hơn.
Giống như lúc này, Quý Hành Tung cầm khăn lông ti mỉ lau sạch cơ thể cho Chương Dạng, cũng không chê phiền.
Tuy rằng ở bên ngoài rửa sạch không được tiện lắm, nhưng Quý Hành Tung vẫn khiến Chương Dạng được thoải mái đi ngủ. Còn bản thân anh, thì lúc này ngồi xổm bên dòng nước giặt khăn lông.
Ngày hôm sau, đương nhiên là Chương Dạng không thể nhìn thấy mặt trời mọc.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Đồng hồ sinh học của Quý Hành Tung rất đúng giờ. Thật ra anh đã tỉnh, nhưng nhìn Chương Dạng vẫn còn ngủ đến đỏ bừng mặt trong lòng mình, Quý Hành Tung chỉ thử gọi hai tiếng.
Kết quả phản ứng của Chương Dạng rất trực tiếp, nghe thấy tiếng ồn bên tai, trực tiếp duỗi tay định đẩy người ra.
Quý Hành Tung thấy thế, không nhịn được bật cười.
Anh nhẹ nhàng tay chân khoá kỹ túi ngủ cho Chương Dạng, sau đó mới cầm camera đi ra khỏi lều.
Trước kia, Quý Hành Tung cũng đã nghe Chương Dạng nhắc mãi ở bên tai mình rất nhiều lần là cô muốn xem mặt trời mọc bên bờ biển. Ở trên núi Bạc Hải, thị giác vừa lúc, anh có thể dùng camera ghi lại cảnh đẹp của giờ khắc này, đợi sau khi trở về thì rửa ảnh ra, đưa cho Chương Dạng cất giữ.
Chờ đến lúc tất cả sương mù trên núi đã tan hết, Chương Dạng vẫn còn chưa dậy. Mà một cái lâu khác, cũng chưa có động tĩnh gì.
Quý Hành Tung đi đến "Phòng bếp" mình vừa dựng, nổi lửa lên, lấy ra hai bắp ngô, xuyên qua, sau đó cắm trên mặt đất, đặt bên cạnh đống lửa chậm rãi nướng.
Sau đó Quý Hành Tung treo ly giấy, đun nước. Chờ Chương Dạng dậy là có thể được uống nước ấm.
Chờ đến khi bữa sáng làm gần xong, Quý Hành Tung bước vào lều đánh thức người còn đang trong mộng.
"Rời giường." Quý Hành Tung khẽ đẩy bả vai Chương Dạng.
Chương Dạng xoa đôi mắt, ngồi dậy ở túi ngủ, trong ánh mắt còn mang theo chút mơ màng nhìn người trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận