Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 101: Chuyện cũ tàn nhẫn

Giang Dược ít nhiều có chút kinh ngạc với phản ứng của ông lão, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường.
Có thể thấy người phụ nữ trong ảnh đúng là vùng cấm không thể đụng chạm. Ngay cả ông lão cao tuổi như thế, vốn nên coi nhẹ sống chết, không ngờ lại vẫn còn kiêng kỵ nhường ấy?
Là sợ nói sai cái gì, tai nạn sẽ giáng xuống đầu con cháu mình sao? Nếu vậy thì ông lão cố kỵ ngược lại cũng bình thường.
"Chú Hàn, người phụ nữ trong ảnh có thể là mấu chốt để phá cục, chi bằng chú triệu tập tất cả những người lớn tuổi trong trấn một chút, xem có ai đồng ý nói ra hay không?"
Chuyện này cũng đơn giản, Hàn Dực Minh gọi một cú điện thoại cho chủ tịch thị trấn, trần thuật rõ lợi hại, đối phương cực kỳ phối hợp.
Dưới sự động viên của cán bộ công chức, rất nhanh, hơn mười ông lão bà lão trên tám mươi tuổi đã được mời đến một cái sân rộng.
Thế nhưng khi nghe Giang Dược nói đến người phụ nữ nhà Triệu Thủ Ngân, phản ứng của những ông lão bà lão này đều nhất trí đến kỳ lạ, biến sắc ngay tại chỗ, thái độ kháng cự, vẻ mặt sợ hãi, quay đầu muốn rời đi.
Trừ một ngoại lệ duy nhất, là một cụ bà tóc bạc má hồng hào. Tuy cụ bà này cũng sợ hãi, nhưng chưa đến mức khoa trương như những người khác, hơn nữa nhìn phản ứng của bà tựa hồ cũng không phải đặc biệt kháng cự, cũng không có ý muốn quay đầu bỏ đi.
"Thưa cụ, cụ họ gì vậy ạ? Năm nay cụ thọ bao nhiêu? Gia đình cụ có bao nhiêu người?”
"Ha ha, đã bao nhiêu năm không ai hỏi họ của lão bà đây rồi? Bà họ Mã, năm nay đã được chín mươi hai tuổi! Cả đời bà không con không cái, bạn đời mất sớm, thân thích nhà mẹ đẻ sớm không còn qua lại. Hai mươi năm qua bà đều sống một mình qua ngày. Cậu thanh niên tốt lắm, mặt mày tuấn tú, ăn nói lễ nghĩa, hiện giờ hậu sinh như cậu đã không còn nhiều lắm a. Bà nghe nói cậu là cháu trai của lão thần tiên Vân Hạc ở Bàn Thạch Lĩnh?”
Thì ra là bà cụ cô đơn, chín mươi hai tuổi, đúng là sống thọ thật. Có điều, ngày thường không con không cái, càng không cháu không chắt, có thể tưởng tượng được bà cụ cô đơn tịch mịch đến cỡ nào.
Hiện tại khó có dịp được trò chuyện, cho dù là đề tài cấm kỵ, tâm lý kháng cự của bà cụ rõ ràng không mạnh như những người khác.
“Ồ, cụ cũng biết ông nội cháu ạ?”
"Biết chứ, biết chứ. Trong vòng trăm dặm, ai mà không biết danh hào lão thần tiên chứ? Đáng tiếc, đáng tiếc, nghe nói ông ấy đã không còn?”
Giang Dược ảm đạm gật đầu, nếu như ông nội còn sống, vậy thì tốt biết bao?
Đáng tiếc, chuyện đời không có nếu như.
“Thưa cụ, không phải chúng cháu muốn hỏi thăm lung tung, mà do chuyện của Triệu Thủ Ngân liên quan đến an nguy của cả thị trấn Vân Khê. Thông tin về người phụ nữ kia chính là mấu chốt để phá cục ạ.”
Những ông lão bà lão khác ở đây đều hoảng sợ đến khó hiểu, nhao nhao đứng dậy muốn rời khỏi hiện trường, đừng nói bảo bọn họ mở miệng, cho dù nghe một chút, bọn họ tựa hồ cũng không có can đảm này, phảng phất như ác quỷ đang ẩn núp bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra lấy tính mạng của bọn họ.
Chỉ có bà cụ Mã khẽ thở dài một hơi.
"Người phụ nữ trong bức ảnh... Bà biết, chị ấy là mẹ của Triệu Thủ Ngân, đứa bé ôm trong tay, chính là Thủ Ngân lúc vừa mới sinh ra không lâu. Vào thời điểm đó, chị ấy là một mỹ nhân đẹp nức tiếng ở mười dặm tám xã xung quanh. Mặc dù khi đó bà còn chưa gả đến trấn Vân Khê, nhưng từ nhỏ đã nghe qua danh tiếng của chị ấy. Lại nói tiếp, nhà mẹ đẻ của chị ấy vẫn là ở Bàn Thạch Lĩnh các cậu. Còn nhà mẹ đẻ của bà nằm cạnh Bàn Thạch Lĩnh, ngay trên đèo Tùng Sơn. Bà đã quên tên thật của chị ấy, chỉ nhớ người ta luôn vẫn gọi chị ấy là Ngọc Nhi. Bà nhỏ hơn chị ấy bốn năm tuổi, cho nên gọi chị ấy là chị Ngọc Nhi. Lúc còn chưa lấy chồng, bà và tía của bà đến trấn Vân Khê họp chợ, thường xuyên có thể gặp được chị ấy. Trước khi lấy chồng, chị ấy cũng đặc biệt thích đi họp chợ, mua mấy món linh tinh, chun lược trâm cài gì đó. Khi đó, chị ấy thật sự là tiêu điểm, ra đường, hễ dừng ở đâu cũng đều có thanh niên trẻ tuổi len lén theo sau. Những cậu trai ấy đều hận không thể moi trái tim của mình ra dâng hiến cho chị ấy.”
Mẹ của Triệu Thủ Ngân?
Đáp án này Giang Dược cũng không hề thấy ngoài ý muốn, tính niên hạn vật dụng trong nhà, điều này phi thường hợp lý.
"Sau đó, chị Ngọc Nhi lớn hơn một chút, đến tuổi lập gia đình, nhà nhà kéo nhau đến cầu hôn, gần như đạp nát cửa nhà chị ấy. Chị Ngọc Nhi chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng cậu chủ tiệm bạc nhà họ Triệu trên thị trấn, cũng chính là cha của Triệu Thủ Ngân. Cha Thủ Ngân khi còn trẻ cũng là một thanh niên tuấn tú, lại có tay nghề, mở tiệm bạc, gia cảnh giàu có. Tất cả mọi người đều khen chị Ngọc Nhi rất biết kén chồng... Các cô gái mười dặm tám xã xung quanh đều rất hâm mộ, khen bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ, sống những ngày tháng hạnh phúc như thần tiên.”
Bà cụ Mã nói đến đây lại thở dài, giọng cụ trái lại có chút ưu thương. Không phải nói đến loại đề tài này thường sẽ rất vui tươi hay sao? Trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ, làm cho người ta hâm mộ.
Một tiếng thở dài ưu thương này, chẳng lẽ là có bước ngoặt? Một câu chuyện buồn, thường có một sự khởi đầu đầy niềm vui?
Quả nhiên, những gì cụ bà kể tiếp theo, tiết tấu rõ ràng đã thay đổi.
Tiệc vui chóng tàn, đầu tiên là cha Triệu Thủ Ngân trên đường vào thành nhận hàng thì gặp sơn tặc, bị chúng chặt đầu, phơi thây nơi hoang dã.
Sau tận nửa tháng mới có người phát hiện.
Mẹ Thủ Ngân biết được tin tức này, thương tâm không muốn sống, hận không thể chết cùng chồng mình. Ai ngờ đúng lúc này mẹ Thủ Ngân lại bất ngờ phát hiện mình đã hoài thai.
Có con, mẹ Thủ Ngân phai nhạt ý định tự sát, quyết tâm sinh con, để lại một chút huyết mạch cho chồng.
Sau khi trải qua chín tháng mười ngày mang thai dày vò, mẹ Thủ Ngân cuối cùng cũng hạ sinh một đứa con trai, đặt tên cho nó là Thủ Ngân.
Thủ Ngân, Thủ Ngân, cái tên này ngụ ý sâu xa, ký thác nguyện vọng của cha mẹ đứa trẻ, bất kể ra làm sao cũng phải bảo vệ tiệm bạc gia truyền của tổ tiên cha ông.
Lúc này thị trấn lại lan truyền đủ loại tin đồn không dễ nghe, nói mẹ Thủ Ngân cấu kết gian phu, hại chết chồng mình, giá họa lên đám sơn tặc, kỳ thực là mưu đồ gia sản nhà họ Triệu, ngay cả đứa trẻ chị ấy sinh ra cũng là con hoang.
Loại tin đồn này qua miệng những kẻ hữu tâm như đổ thêm dầu vào lửa, càng lan càng rộng, càng ngày càng thái quá.
Rất nhiều người có dụng tâm khác, hơn nữa còn là người của dòng họ Triệu, nhao nhao nhảy ra gây khó dễ cho chị ấy.
Đến cuối cùng, mấy tộc lão trong dòng họ nhất trí quyết định, tàn nhẫn dùng tư hình đối với mẹ Thủ Ngân!
Thời đại xưa cổ hũ mục nát vốn dĩ tràn ngập bất công và ác ý người phụ nữ, mang theo cái mác đạo đức lễ pháp, dòng họ lạm dụng tư hình, hãm hại một người phụ nữ mất chồng, lại tự xưng là đang bảo vệ chính nghĩa, trừ ác dương thiện.
Người phụ nữ đáng thương bị người của dòng họ Triệu móc mắt, bẻ răng, nhổ lưỡi, xẻo tai... sau đó đánh chết nàng, ngay cả nghĩa trang của dòng họ tổ tiên cũng không cho vào.
Cuối cùng vẫn là người nhà mẹ đẻ Bàn Thạch Lĩnh lén lút tìm được chỗ vứt xác, cõng thi thể bị đánh không còn hình người kia trở về, chôn qua loa trên bãi tha ma núi Đại Kim.
Vì thế, nhà họ Triệu trấn Vân Khê còn nhiều lần phát sinh xung đột với Bàn Thạch Lĩnh bên kia.
Ban đầu Triệu Thủ Ngân cũng không được phép sống sót, cuối cùng quan phủ trấn lên tiếng, đứa nhỏ có tội tình gì?
Triệu Thủ Ngân lớn lên trong sự ghẻ lạnh khinh thường, ngoại trừ căn nhà gần hai trăm mét vuông, còn lại tiền tiết kiệm và hàng tồn kho trong nhà đã sớm bị người trong dòng họ phân chia sạch sẽ.
Còn tiệm bạc nhà họ Triệu bây giờ, mặc dù tấm biển là tổ tiên làm, nhưng trên thực tế, tất cả đều là Triệu Thủ Ngân hai tay trắng khởi nghiệp, một lần nữa phát dương quang đại tiệm bạc.
Sau khi nghe xong, toàn thân Giang Dược đều cảm thấy không khỏe. Quả là một lịch sử tàn nhẫn và đau thương.
Tam Cẩu nghe đến cuối cùng, không nhịn được hỏi:
"Vậy Triệu Thủ Ngân rốt cuộc có phải là con ruột của cha mình hay không?”
"Thằng nhóc này bị ngáo à, nào có ai lại hỏi vậy? Triệu Thủ Ngân đương nhiên là con ruột của cha mình, lúc cậu ta lớn đến năm sáu tuổi, ai cũng nhìn ra được, đứa bé này giống cha như đúc. Bằng không nhóc cho rằng làm sao cậu ta có thể lấy lại được căn nhà đó?”
Tam Cẩu thở phì phò nói:
"Nói vậy, những kẻ kia cố ý bắt nạt mẹ góa con côi người ta, lấy danh nghĩa dòng họ cướp bóc nhà Triệu Thủ Ngân a! Họ không biết xấu hổ hay sao?”
Đó là sự thật.
Vừa rồi ở đây có mấy người họ Triệu thế hệ sau, đã sớm thức thời lảng đi mất. Họ thực sự không có mặt mũi để nghe lại câu chuyện này. Tuy rằng đây đều là chuyện xấu của cha ông đời trước, nhưng chung quy cũng không phải chuyện vẻ vang gì cho cam.
Sự kiện thảm thiết gần tám mươi năm trước, người tận mắt chứng kiến lúc ấy chỉ sợ chẳng mấy ai còn sống. Cho dù là bà cụ Mã này, kỳ thật cũng không phải người chứng kiến tận mắt, mọi chi tiết đều là do chồng của cụ kể lại cho cụ bà sau khi cụ được gả về nhà chồng.
Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được tại sao ông lão tám mươi sáu tuổi trước đó lại phản ứng mạnh như thế. Ông lão kia nói mình lớn hơn Triệu Thủ Ngân chín tuổi, nói không chừng lúc ấy chính bản thân ông lão đã tận mắt chứng kiến chuyện này a!
Chưa biết chừng, cha mẹ ông bà của ông lão đã tự mình tham dự hãm hại mẹ Triệu Thủ Ngân.
"Bà Mã! Bà lại tạo nghiệt rồi!”
"Bà vạch trần chuyện cũ của Cung Uyển Ngọc, chẳng khác nào mở toang nắp quan tài của mình, chờ lệ quỷ đến đòi mạng đi!"
“Bà già ngoan độc như bà, bà không con không cái, lại muốn gây họa cho Trấn Vân Khê chúng tôi sao?”
Những ông già bà cả lớn tuổi kia nhao nhao lên tiếng trách cứ. Chính bọn họ lảng tránh nhắc lại chuyện cũ xấu xa thì đã đành, giờ lại còn đi trách ngược bà cụ Mã đã chủ động vạch trần sự việc.
Bà cụ Mã cũng không phải là đèn đã cạn dầu, bà dựng lên một ngón tay, chỉ vào đám người này, đối chọi gay gắt nói:
"Đã làm sai chuyện, còn sợ người khác vạch trần sao? Tạo nghiệt không phải là bà già tôi đây, mà là những kẻ đã hãm hại chị Ngọc Nhi. Các người có tin báo ứng hay không? Đây có thể chính là báo ứng mà người xưa hay nói đó!”
"Đáng tiếc, báo ứng sai người a! Tất cả đều là do người dòng họ Triệu tạo nghiệt, những người khác trong trấn vô tội mà.” Bà cụ Mã vỗ đùi kêu lên.
Có mấy người vốn đang rất kích động, nghe cụ bà Mã nói như vậy, càng hận không thể giơ nạng lên đánh người.
Hàn Dực Minh và mấy vị công chức vội vàng ngăn cản.
Giang Dược bỗng nhiên khẽ động trong lòng:
"Thưa cụ, cụ vừa nói, thi thể Cung Uyển Ngọc được người nhà mẹ đẻ cõng trở về, chôn trên núi Đại Kim ở Bàn Thạch Lĩnh?”
"Đúng vậy, người nhà mẹ đẻ này cũng coi như còn có lương tâm. Ở thời đại xưa kia, xảy ra chuyện như vậy, người nhà mẹ đẻ phải xấu hổ theo, không ngẩng đầu lên nổi.”
Giang Dược dĩ nhiên không còn tâm tư đâu để nghe những lời tiếp theo của bà cụ.
Dòng họ ở Bàn Thạch Lĩnh không tính là tạp, họ Cung cũng coi như là một họ khá lớn ở Bàn Thạch Lĩnh.
Từng mảnh ghép, từng manh mối không ngừng hội tụ trong đầu Giang Dược, chỉ về cùng một hướng.
“Chú Hàn, tôi phải đi Bàn Thạch Lĩnh một chuyến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận